Thời Noãn muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Bạc Uyển nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, biết giữa bọn họ thật sự có vấn đề.
“Hôm nay mình cũng không có việc gì, chúng ta có thể từ từ nói, đi thôi, cậu dẫn mình đi dạo quanh đây đi. Nói thật thì đây là lần đầu tiên mình tới chỗ này, không có gạt cậu, mình đã sớm nghĩ muốn đi khám phá xung quanh.”
Bạc Uyển nắm tay Thời Noãn đi về phía trước.
Toàn bộ trang viên chiếm diện tích hơn ngàn mẫu*, dựa vào núi, ở cạnh sông, phong cảnh vô cùng tráng lệ.
*Một mẫu tính theo mét hệ bằng 3600 mét vuông.
Rất nhiều công trình và hoa cỏ ở đây, đều được Bạc Yến tự mình đặt mua sau khi hắn và Thời Noãn ở bên nhau.
Biết cô thích lạc đà alpaca, hắn thuê người chuyên môn nuôi dưỡng đủ chủng loại alpaca ở phía nam.
Biết cô thích hoa, hắn lập tức xây nhà kiếng trồng hoa cho cô.
Đầu năm nay, hắn còn trồng tặng cô một vườn hoa hồng lớn ở phía đông.
Bây giờ là đầu mùa hè, chính là thời điểm hoa hồng nở rộ .
Gió thổi lướt qua, những cánh hoa hồng đỏ mênh mông vô bờ múa may theo gió, lúc này chúng nó đã biến thành một biển hoa, đẹp không sao tả xiết.
Bạc Uyển nhìn cảnh tượng trước mắt, hâm mộ nói: “Trời ạ! Anh ấy cưng chiều cậu quá đi, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu. Nếu như có người đàn ông nào đối xử tốt với mình như vậy, nhất định mình sẽ mãi mãi yêu người đó.”
Trước đó Thời Noãn cũng cảm thấy như vậy, nghĩ chắc hẳn kiếp trước bản thân đã cứu vớt thế giới nên mới có người đàn ông sủng cô, yêu cô, tôn trọng cô, nguyện vì cô làm tất cả như vậy.
Nhưng mà trên đời này làm gì có ai hoàn mỹ như vậy, chẳng phải tất cả những thứ mà cô nghĩ đến, đều là giả sao?
Nhưng mà từ trước tới giờ cô không nghĩ tới, thì ra tất cả những thứ này đều là giả.
Thời Noãn phủi phủi chiếc quần lụa mỏng màu trắng, ngồi xuống bãi cỏ, thuận tay vuốt mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập mất mát và đau buồn.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Bạc Uyển ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi.
“Là giả, anh ấy lừa mình, tất cả mọi chuyện đều lừa mình.”
Rõ ràng đã nói, bình tĩnh tiếp nhận, không khóc, nhưng mà vừa nghĩ tới, cái mũi đã bắt đầu chua chua, hốc mắt lại ươn ướt.
Bạc Uyển không biết chuyện gì nhìn cô: “Lừa gạt cậu? Lừa cậu chuyện gì?”
“Cả người anh ấy là giả, tất cả đều là giả. Từ lúc gặp nhau cho đến khi bắt đầu qua lại, đến bây giờ, đều là giả, là giả hết!”
Tâm trạng của cô càng ngày càng kích động, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh như thiên nga đỏ hồng, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Bạc Uyển ngơ ngác, hơi ngẩn người một chút rồi ôm cô vào trong ngực mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu nói cho mình biết đi.”
Thời Noãn ôm chặt cô ấy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa bật khóc thành tiếng, hận không thể đẩy hết tất cả nỗi sợ hãi, tủi thân, đau đớn trong khoảng thời gian này ra ngoài, khóc một lần cho nó trôi đi hết.
Đợi đến lúc cô khóc gần xong, hơi ngừng lại, sau đó mới nói hết tất cả những trải nghiệm trong khoảng thời gian này ra.
“Vậy mà hắn* lại ép mình phải gả cho hắn, còn đối xử với mình như vậy, thật là, thật là quá xấu rồi.”
Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của cô.
Ba mẹ Thời Noãn đều làm giáo viên, từ nhỏ cô đã là con nhà người ta, nhu thuận hiểu chuyện, thành tích ưu tú, là một học bá đủ tiêu chuẩn.
3 tuổi đã bắt đầu luyện múa, muốn trở thành một nhà vũ đạo lớn, vĩ đại nhất đất nước. Sau khi lên đại học cô càng chăm chỉ cố gắng hơn, là một tấm gương điển hình, đoạt vô số giải, được rất nhiều thầy cô yêu thích.
Cô không có trải qua, cũng chưa từng nhìn thấy mặt âm u của thế giới này, giống như ngày hôm qua vậy, cảnh tượng một đám đàn ông vây quanh một người phụ nữ, cả đời này cô cũng không bao giờ nghĩ đến cảnh tượng như vậy.
Cô cũng không tưởng tượng được, cho tới bây giờ, Bạc Yến ở thế giới này là người như thế nào.
Nhưng mà Bạc Uyển nghe xong cũng hiểu được một phần nào đó, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên trong cái vòng này, có một số việc coi như chưa thấy qua, cũng đã nghe qua.
Cô ấy và Thời Noãn đã làm bạn thân 4 năm, cũng biết tính cách và con người của cô như thế nào, cũng có thể hiểu được phần nào nỗi sợ của cô.
“Haizz, bảo sao cậu lại bị sốt, có lẽ là do bị dọa sợ rồi.”
“Làm sao có thể.” Thời Noãn phủ nhận nói: “Sao mình lại bị dọa sợ tới mức phát sốt được.”
Bạc Uyển nhìn thấy dáng vẻ tủi thân chu môi của Thời Noãn nhịn không được bật cười.
Sau đó cô ấy suy nghĩ một chút nói: “Thật ra mình với anh họ cũng không thân lắm, chỉ biết từ nhỏ anh ấy đã là một thiên tài, trí thông minh rất cao, cái gì cũng vừa học đã biết, nhưng tính tình rất lạnh lùng, cũng không chơi cùng với chúng tôi."
Năm ấy lúc mười tuổi, anh họ bị kẻ thù của ba hắn bắt cóc, lúc cứu được về, cả người không một chỗ nào lành lặn, vừa nhìn đã biết lúc đó anh họ bị tra tấn hành hạ như thế nào. Sau khi trải qua biến cố ấy, tính cách của anh họ mình càng trở nên quái gở, cả ngày tự giam mình ở trong phòng, không ra khỏi cửa.
*Ngôi 3 của nam 9 là hắn, nhưng tuỳ theo cảm xúc, hoặc trong lời nói của người khác sẽ có chỗ thay đổi nha