Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 17: Có phải cậu đang giận anh họ không?

“Cậu giỏi thật đấy, con gái tôi cũng dám động, tôi thấy cậu không muốn nhà máy ở Thành Nam kia đúng không.”

Nhà máy ở Thành Nam là tổ nghiệp của nhà họ Bạc, trước kia vì một số nguyên nhân đặc thù nên bị thu hồi làm công trình công cộng.

Mấy năm nay, hắn vẫn luôn muốn lấy về.

Trùng hợp mấy ngày này có cơ hội, không nghĩ tới, ông ta sẽ dùng cái này để chèn ép hắn.

Tay Bạc Yến siết chặt túi chườm đá, sát ý trong mắt không ngừng tăng lên.

Cho dù dì Lý là người nhìn hắn lớn lên cũng bị sát ý này dọa sợ, nhịn không được lùi về sau một bước.

Dường như Bạc Yến cũng nhận ra dì Lý đang sợ, ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ người quét qua.

Dì Lý vội vàng cúi đầu, vừa định cầu xin tha lỗi, đã thấy hắn đưa túi chườm đá đến trước mặt mình.

“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Vâng...... vâng.”

Dì Lý nhận túi chườm đá, nhìn Bạc Yến đi xuống lầu dưới, lúc này mới cảm thấy bản thân tránh thoát được một kiếp, được sống rồi.

Lại nhịn không được thở dài trong lòng.

Aizzz!

Vốn dĩ nghĩ cô Thời đến đây, bệnh của cậu Bạc có thể khỏe lên, nhưng bây giờ lại ngược lại, còn nghiêm trọng hơn trước.

Luôn cảm thấy nếu để hắn có chút bất mãn, sẽ bị diệt khẩu.

Nửa đêm Thời Noãn bắt đầu phát sốt.

Dì Lý không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình tới.

Bác sĩ gia đình tới rất nhanh, kiểm tra một lượt, mở hòm thuốc, bắt đầu tiêm thuốc.

Giày vò đến sáng sớm, Thời Noãn mới hạ sốt.

Khi cô tỉnh lại, cảm thấy cả người không có chút sức lực.

Cô dùng cánh tay chống đỡ giường, ngồi dậy.

Bên cạnh trống không, cửa phòng tắm mở ra.

Bạc Yến không ở đây?

Việc này làm cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết sao trong lòng lại có chút khó chịu.

Lúc trước đầu ngón tay cô chỉ bị xước một xíu hắn đã vô cùng lo lắng, ôm cô vào lòng, dỗ dành cô.

Nhưng bây giờ thì sao, bệnh của cô nghiêm trọng như vậy cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Aizzz!

Nghĩ những thứ này làm gì, bản thân cô cũng không mắc chứng cuồng ngược, hắn không ở đây thì cô cũng có thể thả lỏng một chút.

Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Thời Noãn giúp cô dễ chịu hơn.

Cô vén chăn lên, muốn xuống giường, nhưng chân mềm nhũn, ngã xuống thảm lông ở phía dưới.

“Noãn Noãn cậu có sao không?”

Một giọng nữ lo lắng truyền đến.

Thời Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Uyển Uyển đang chạy tến, cười nói: “Uyển Uyển.”

Bọn họ học cùng một chuyên ngành trong trường đại học, ở chung một ký túc xá, còn là bạn thân biết tất cả bí mật của nhau.

Bạc Uyển đỡ Thời Noãn ngồi lên ghế sa lon.

“Anh họ gọi điện thoại cho mình, nói cậu ngã bệnh, bảo mình qua ở chung với cậu để cậu đỡ buồn. Mà sao cậu lại bệnh vậy?”

Thời Noãn thuận miệng nói: “Mình cũng không biết, có thể là do cảm lạnh.”

Nói xong, cô dùng tay vuốt tóc mình.

Ánh mắt Bạc Uyển lập tức thay đổi, nắm chặt tay cô, nhìn vết sưng đỏ vẫn chưa tan đi ở trên mặt cô.

Nhanh chóng hỏi: “Mặt cậu bị sao vậy? Có người dám đánh cậu? Ai ăn tim hùng gan báo mà dám đánh cậu. Anh họ đâu? Anh ấy ở đâu? Anh ấy không che chở cậu sao?”

“Không sao đâu” Thời Noãn lộ ra một nụ cười mềm yếu: “Đã hết đau rồi.”

Cô không muốn nghe thấy cái tên Bạc Yến này nữa, chống đỡ thân thể cố gắng đứng lên.

“Có hơi đói bụng, mình muốn ăn chút gì đó. Cậu thì sao? Ăn cơm chưa? Nếu không ăn thì ngồi chung với mình một chút cũng được.”

“Được, mình ngồi chung với cậu, lúc nãy mình ăn rồi.” Bạc Uyển tiến lên nắm chặt cánh tay Thời Noãn, đỡ cô đi xuống dưới lầu.

Hai người đã quen biết 4 năm, vô cùng quen thuộc, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Bạc Uyển biết trong lòng cô có chuyện.

Nhưng mà thấy cô không nói, cô ấy cũng không nên hỏi nhiều.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong từ sớm, vô cùng tinh xảo giống như trước đây, có rất nhiều món.

Nhưng mà Thời Noãn không muốn ăn, một chút cũng không muốn ăn.

Bạc Uyển cầm đôi đũa, gắp hải sâm bỏ vào bên trong chén sứ ở trước mặt cô: “Ăn nhiều một chút bồi bổ, thân thể mới nhanh chóng khỏe mạnh được.”

Thời Noãn không muốn ăn, nhưng cô chán ghét bệnh tật làm mình mệt mỏi, cô gắng gắp bỏ vào trong miệng.

Cô lại ép buộc bản thân uống chén cháo, ăn thêm một chút thức ăn.

Bổ sung năng lượng, có sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Ăn cơm xong, Bạc Uyển cùng cô đi dạo trong hoa viên ở bên ngoài.

“Có phải cậu đang giận anh họ không? Cậu kể cho mình nghe đi, mình giúp cậu phân tích một chút.”