Cùng lúc đó một thân ảnh cao to đứng ở trước mặt của cô, chặn tầm mắt cô lại.
Thời Noãn vừa muốn tránh né hắn, thân thể đã được bế lên, ngã vào trong l*иg ngực đầy sự ấm áp và dịu dàng của người đàn ông.
Cái ôm ấm ấp này đã từng là Thiên Đường của cô, giờ phút này lại tràn ngập mùi máu tươi làm cho người ta sợ hãi.
Cô nắm chặt áo hắn, đôi đỏ hoe nhìn hắn nói: “Thả cô ấy đi đi, người ta cũng chỉ nói mấy câu thôi, cô ấy đánh tôi, tôi cũng đánh cô ấy, coi như hòa nhau.”
“Hòa nhau? Sao có thể như vậy được?” Ánh mắt của hắn thoáng hiện lên một tia ác độc.
“Em là bảo bối được anh nâng trong lòng bàn tay, ngàn sủng vạn sủng còn không đủ. Người khác làm tổn thương em một phần, anh nhất định sẽ khiến người đó trả lại gấp trăm ngàn phần.”
Đột nhiên Thời Noãn nghĩ đến tiếng súng đêm đó nghe được .
Nghĩ tới dáng vẻ lúc hắn cầm súng chĩa vào đầu người khác không chút dao động.
Sau đó nghĩ tới đêm nay, lúc nãy.
Cả người cô lạnh toát.
Sự tàn bạo của hắn đã vượt ra khỏi phạm vi mà cô có thể chấp nhận được, cô cũng không thể giải thích được vì sao lại như vậy.
Cô không muốn lại chọc giận hắn, cũng không thể lại chọc giận hắn.
Nhưng mà cô rất sợ hắn, không muốn nhìn thấy hắn, chỉ có thể nghiêng mặt, đầu chôn sâu vào trong l*иg ngực hắn.
Dáng vẻ nũng nịu và ỷ lại này làm cho trái tim Bạc Yến trở nên ấm áp.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, sao hắn lại để ý đến từng cử chỉ động tác của cô như vậy chứ?
Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa.
Cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, ôm cô đi về phía trước.
Bọn họ không tiếp tục trở về hiện trường đấu giá nữa.
Bạc Yến trực tiếp ôm người đi đến đại sảnh, ôm lên xe.
Trần Nhất tới rất nhanh, nói mấy câu bên tai Bạc Yến .
Bạc Yến chỉ nói một câu: “Cậu trông coi nơi này, xử lý một chút.”
Trần Nhất gật đầu, giao tiền xong cầm một chiếc túi chứa ngọc trai và một hộp đá quý đến đưa cho Bạc Yến.
“Hộp là ông cụ Tô tặng cho cô Thời, nói là để cho cô ấy giữ lại chơi.”
Bạc Yến nhận lấy, mở ra nhìn, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười: “Coi như ông ta biết làm việc.”
Nói xong, cầm chiếc hộp đưa cho Thời Noãn.
Vốn dĩ Thời Noãn không muốn cầm, nhưng cô lại không dám chọc tức hắn, chỉ có thể đưa tay ra nhận lấy.
“Mở ra xem đi, nhất định em sẽ thích.”
Thời Noãn chỉ có thể nghe lời mở ra, liền thấy trong hộp chứa đủ các loại đá quý, xanh, đỏ, hồng, tím, chúng nó không lớn, nhưng lại óng ánh trong suốt, dưới ánh đèn xe mờ mờ toả ra tia sáng mê người.
Có hơi ngoài ý muốn, quả thật chúng nó rất đẹp.
Nếu là trước kia cô nhất định sẽ vô cùng cao hứng, nhưng mà lúc này cô lại chẳng có chút cảm giác nào cả.
Đi được nửa đường, chuông điện thoại của Bạc Yến bỗng vang lên.
Âm thanh đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến, Bạc Yến ngẫu nhiên ừ một tiếng, nhưng khí thế quanh người lại càng ngày càng lạnh xuống.
Điều này chứng tỏ tâm trạng của hắn lúc này rất kém.
Thời Noãn đang dựa ở trên cửa sổ xe nhịn không được quay đầu nhìn sang, muốn hỏi hắn có phải là chuyện của Hà Giai Giai hay không, nhưng lại không biết hỏi thế nào.
Cô biết mình có hỏi cũng không giải quyết được cái gì.
Cô ở một bên tự trách bản thân, dù sao chuyện này cũng vì cô mà ra.
Nhưng ở bên khác cô lại cảm thấy cái tính tình này của hắn nếu mà thật sự có người quản được, vậy thì cũng rất tốt, sau này chắc chắn hắn sẽ không dám ngông cuồng như thế nữa.
Trong đầu Thời Noãn lúc này suy nghĩ rất nhiều, gương mặt lại đau rát, giống như bị sốt vậy, cả người ngơ ngác.
Cho đến khi có một bàn tay kéo bờ vai cô, cô mơ màng thuận theo tới gần, từ từ nhắm mắt lại.
Chiếc xe vững vàng dừng ở cửa chính.
Bạc Yến xuống xe trước, sau đó vòng qua cửa bên kia, mở cửa ôm cô xuống xe.
Đầu mùa hè gió đêm mang theo hơi lạnh, cô lại mặc ít, theo bản năng dán sát vào trong l*иg ngực hắn.
Hắn nhìn cô gái nhỏ cuộn tròn như con mèo con trong ngực, khoảnh khắc này, giống như hai người lại trở về thời gian ngọt ngào trước đó.
Đôi mắt kia không ngừng khắc sâu vào đầu hắn, vừa rực rỡ lại dịu dàng.
Lên lầu.
Bạc Yến cẩn thận ôm cô đặt xuống giường, đắp kín mền, nhẹ nhàng chạm vào bên má trái của cô.
Làn da của cô rất mềm, nhiều khi hắn chỉ dùng sức lớn chút, đã để lại dấu vết rồi, huống chi đây là một cái tát.
Bây giờ gương mặt sưng đỏ, vết thương rất dữ tợn, nhìn một chút hắn lại đau lòng.
Lửa giận dưới đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, con ngươi sâu thẳm hiện lên tia sáng màu đỏ.*
*ý ở đây là anh nhà tức giận đỏ mắt nha mn, chứ khum có yếu tố linh dị gì hớt nha.
Nhưng khi nhìn thấy cô ngủ ngon giống như con heo nhỏ, tất cả lửa giận bỗng chốc được dập tắt, hoàn toàn tan biến.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài lấy túi chườm đá, muốn giúp cô chườm lạnh một chút.
Điện thoại lại vang lên.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, cuộc gọi kết nối, lập tức nghe được một âm thanh nghiêm nghị truyền đến.