Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 15: Anh đừng quên em là ai

Hắn quay đầu lại nhìn Trần Nhất.

Trần Nhất gật đầu một cái, nhìn về phía người bên cạnh ra dấu.

Hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ xông lên, bắt được Hà Giai Giai đang muốn chạy trốn.

Vệ sĩ của Hà Giai Giai muốn ngăn lại, đã nhanh chóng bị Trần Nhất ném qua vai đánh ngã.

Người của Bạc Yến tiến lên bắt được Hà Giai Giai.

“Mấy người thả tôi ra, mấy người có biết tôi là ai không, sao dám đối xử với tôi như vậy?”

Hà Giai Giai không ngừng giãy dụa, nhưng đại tiểu thư nũng nịu như cô ta sao có thể là đối thủ của vệ sĩ được, dù có giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Cô ta nhìn về phía Bạc Yến: “Bạc Yến, anh đừng quên em là ai, anh vì ả tiện nhân này mà muốn đối đầu với toàn bộ nhà họ Hà, a, đau!”

Cô ta bị một lực lớp ép xuống, chân quỳ ở trên sàn nhà lạnh như băng, cảm giác nhói đau lập tức lan khắp người.

“Xin lỗi.” Ánh mắt Bạc Yến lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mặt, giống như đang nhìn sâu kiến vậy.

Giọng nói đã lạnh lẽo, ánh mắt còn lạnh hơn.

Lúc này Hà Giai Giai mới biết sợ, biết hắn thật sự không để ý chuyện sẽ đối đầu với nhà họ Hà.

Đôi mắt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, hung ác trừng mắt nhìn về phía Bạc Yến.

“Quả nhiên danh tiếng Bạc tổng hung tàn ác độc không phải là giả, không phân tốt xấu cứ như vậy làm nhục tôi. Tốt nhất anh nên gϊếŧ chết tôi, nếu không thì, sau này tôi nhất định trả lại gấp đôi.”

Bốp!

Vệ sĩ tiến lên trước dùng sức tát một cái, cái tát này làm Hà Giai Giai đầu váng mắt hoa, miệng chảy đầy máu.

Trần Nhất tiến lên phía trước nói: “Bạc tổng bảo cô xin lỗi, cô chì cần xin lỗi là được rồi, cần gì phải ở đây nói nhảm, tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Hà Giai Giai ngẩng đầu nhìn về phía từng đôi lạnh lùng ở trên người cô ta, cô ta nhất định phải nhớ kỹ những người này, sau đó gϊếŧ chết bọn họ.

“Được, tôi nhận thua, tôi xin lỗi.”

Ánh mắt của cô ta nhìn vào Thời Noãn đang nằm trong ngực Bạc Yến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật xin lỗi, tôi không nên nói cô là tiện nhân hâm mộ hư vinh, không nên công phu trên giường cô…. A!”

Trần Nhất cúi người, nắm chặt gáy cô ta hung hăng đập xuống đất.

Trán của cô ta lập tức chảy máu, nhịn đau không được phát ra tiếng.

“Nói cho tốt!” Ánh mắt Trần Nhất cũng trầm xuống.

Dù cô Thời có không tốt, nhưng cũng là người phụ nữ của Bạc tổng, sao có thể để cho cô ta chửi bới như vậy được.

“Được, tôi nói, tôi nói.” Lần này Hà Giai Giai thật sự sợ rồi.

“Thật xin lỗi, tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi.” Nói xong, ánh mắt cô ta nhìn về phía Thời Noãn.

Đây là lần đầu tiên Thời Noãn chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Cô nhìn khoé miệng người trước mặt có vết thương, trán cũng có vết thương, vô cùng chật vật.

Lại nhìn Bạc Yến không nói một lời, còn có những thứ bản thân vô cùng quen thuộc, nhưng ở giờ phút này lại vô cùng lạnh nhạt, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mạch máu của cô giống như bị thủy ngân ngăn chặn, không thể chảy được, mang đến cảm giác hoảng sợ tột độ.

Cô siết chặt nắm đấm, cho đến khi gân xanh nổi lên, đốt ngón tay trắng bệch, mới buông ra.

Âm thanh hơi run run nói: “Để cho cô ấy đi đi, em tha thứ rồi.”

Bạc Yến cúi đầu lông mi dài rậm của Thời Noãn đang chớp chớp, cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng, không hiểu hỏi.

“Em không vui? Cô ta ăn hϊếp em, anh giúp em báo thù, sao em lại không vui?”

Cô còn có thể nói gì đây?

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em vui, rất vui. Cho nên anh thả cô ấy đi đi.”

Thời Noãn rút tay ra, quay người, đi ra bên ngoài.

Bộ dáng này của cô không hề có chút vui vẻ nào, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra vì sao cô lại không vui.

Cô bị ức hϊếp, hắn giúp cô đánh lại, chẳng phải đây là chuyện rất thoải mái à?

Bạc Yến quay người, đuổi theo.

Vệ sĩ buông lỏng ra Hà Giai Giai, theo bước Trần Nhất đang từ từ đi theo Bạc Yến.

“Có phải cô thấy hắn rất quan tâm cô, vì để ra mặt cho cô mà không quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả.”

Hà Giai Giai đỡ cơ thể đau nhức, từ dưới đất đứng dậy, cười lạnh một tiếng, tiếp theo cả khuôn mặt tràn ngập sự ác độc.

“A, hôm nay hắn có thể đối xử với tôi như vậy, ngày mai cũng có thể đối xử với cô như vậy. Bạc tổng cũng không phải người biết thương hương tiếc ngọc gì!”

Bước chân Thời Noãn ngừng lại, quay người, thấy một vệ sĩ đang đi về phía Hà Giai Giai.