Thời Noãn đang muốn nói chuyện, Hà Giai Giai đã vọt lên, nhìn một màn trước mắt này, cô ta càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhưng cô ta biết ở trước mặt người đàn ông này không nên để lộ cảm xúc như vậy, thế nên đã nhỏ giọng đáng yêu nói: “Bạc Yến, lần này anh nhất định phải làm chủ cho em, anh nhìn đi, người phụ nữ này đánh em thành như vậy.”
Hà Giai Giai xoay mặt qua, gương mặt trắng nõn sưng đỏ một khoảng, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay in trên đó.
Lập tức ánh mắt đen láy của Bạc Yến tối lại.
Hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực một chút, mái tóc đen nhánh rối bời bao quanh gương mặt, đôi mắt to đen láy ngập nước.
Thời Noãn chú ý tới ánh mắt của hắn, nghĩ đến bởi vì hắn nên cô mới gặp phải chuyện này, càng nghĩ tức giận, đưa tay đẩy hắn ra.
Tức giận nói: “Chuyện của tôi tự tôi giải quyết, không cần anh quan tâm.”
Hắn lại thuận thế cầm cổ tay cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn.
Thời Noãn vừa tủi thân vừa chật vật, nhưng lại không chịu thua, chỉ có thể quật cường nhìn về phía hắn.
Nếu như là lúc trước, cô nhất định tin tưởng hắn sẽ ra mặt thay bản thân.
Nhưng bây giờ, cô không còn tự tin như vậy nữa, thậm chí cô còn suy nghĩ, có khi nào hắn vì không dám đắc tội nhà họ Hà mà hỏi tội mình.
Nghĩ đến khả năng này, trái tim cô như bị ai đó siết chặt, vô cùng đau đớn.
Lúc này nước mắt cũng theo suy nghĩ ấy tràn ra.
“Tay có đau không?” Hắn đau lòng hỏi, nhịn không được nắm tay nhỏ của cô kéo đến bên miệng hôn một cái.
Thời Noãn hơi ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Hà Giai Giai nhìn xem bọn họ tình chàng ý thϊếp, chỉ cảm thấy mặt cô ta lại lần nữa bị tát mạnh một cái, đau đến mức nước mắt cô ta cũng trào ra.
Cô ta không thể tin khi Bạc Yến dành hết sự sủng ái và yêu thương cho người phụ nữ trước mắt này.
“Anh nói lời này là có ý gì? Người bị đánh người là em, anh không chủ trì công đạo, còn nhục nhã em.”
“Cô ấy đánh cô, đương nhiên là bởi vì cô đáng đánh.”
Hắn nói chuyện với giọng điệu đương nhiên, ánh mắt sâu thẳm hiện lên sự lạnh lẽo, khí thế cường đại đè ép người khác toả ra.
Hà Giai Giai lớn đến từng này, cũng chưa từng nhìn thấy ai có khí thế doạ người như thế, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Nhưng cô ta là ai, mẹ cô ta chính là con gái một của Tướng Quân khai quốc, ba cô ta là bộ trưởng bộ tài chính một tay che trời.
Khắp đất nước này, ai mà không vì gia thế nhường cô ta ba phần.
Hà Giai Giai siết chặt nắm tay, ép buộc bản thân đối diện trực tiếp với ánh mắt của Bạc Yến: “Bạc Yến, cô ta là người của anh, em nể mặt anh. Chỉ cần anh để cho cô ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi em, em sẽ tha thứ cho cô ta. Bằng không thì, em sẽ nói chuyện này với ba, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.”
Hà Giai Giai tự nhận Bạc Yến chắc chắn sẽ không bởi vì cô gái mà đắc tội ba của mình.
Nhưng Bạc Yến lại chăm chú nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay Thời Noãn, giống như đang từ chối, không nghe thấy lời Hà Giai Giai nói vậy.
Hắn xoa nắn cho đến khi ngón tay Thời Noãn không còn đỏ như lúc nãy nữa, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hà Giai Giai đang nghênh ngang đe doạ.
“Em khuyên anh vẫn nên để cho cô ta nói lời xin lỗi, cô ta làm em hài lòng em sẽ bỏ qua, bằng không thì, aaa.”
Bạc Yến vừa lên tiếng, Trần Nhất đã dẫn theo vệ sĩ chạy tới đây.
Hà Giai Giai nhìn hàng người ở trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Trong vòng này, ai mà không biết Bạc Yến là người không sợ trời, không sợ đất, chọc giận hắn, hắn có thể xuyên thủng trời.
Nhưng mà cô ta không phục, không tin hắn lại bởi vì một người phụ nữ mà đắc tội toàn bộ nhà họ Hà.
Hà Giai Giai nâng cằm lên, nhìn Thời Noãn đang được ôm trong ngực Bạc Yến, chỉ cảm thấy hình ảnh này vô cùng chói mắt.
“Xem ra hôm nay Bạc tổng nhất định phải giận dữ vì hồng nhan, nhưng mà không biết hồng nhan này có xứng đáng làm Bạc tổng nổi cơn giận không.”
Bạc Yến lười biếng nói chuyện với cô ta.
Xiao xian xian: Hello mí bà, tui quay lại rồi nè, mấy nay bận ôn thi nên tui tạm ngưng á
Cám ơn mí bà đã theo dõi truyện (♡゚▽゚♡)
Thời gian đăng truyện thường vào cuối tuần nha, bộ này có mình tui chạy thui nên mí bà thông cảm nhá. Xiexie!!!