Thời Noãn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đau dữ dội, nước mắt lập tức tràn ra ngoài.
Cô xoa gương mặt đau nhói tê nhức của mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt đắc ý của Hà Giai Giai, nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Đứng thẳng người tiến lên, hung hăng tát cô ta một cái.
Bốp!
Đầu Hà Giai Giai lập tức lệch sang một bên.
Cô ta không tin vào mắt mình, đầu lưỡi đυ.ng phải quai hàm run lên, thực sự không hề nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta bị đánh.
Mắt cô ta đỏ lên, giống như người điên nhào về phía Thời Noãn.
“Con khốn, hôm nay tao phải xé nát mày!”
Thời Noãn học vũ đạo, thân thể vô cùng linh hoạt, thời điểm cô ta nhào tới đã nhanh chóng né tránh.
Hà Giai Giai không phản ứng kịp cả người đυ.ng thẳng vào bình hoa, ngã trên mặt đất.
Mái tóc tinh xảo lúc này đã rối loạn, quần áo cũng rách nát, chật vật không chịu nổi.
Cô ta vô cùng tức giận: “Tao gϊếŧ mày, gϊếŧ mày, gϊếŧ chết mày!”
Thời Noãn không muốn gây chuyện với người điên này, mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng Hà Giai Giai từ nhỏ được nuông chiều nào đã gặp qua chuyện như vậy, đứng dậy lập tức đuổi theo, thề không thể nào để cho con tiện nhân này đi dễ dàng như vậy được.
Thời Noãn bước ra cửa, nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trong hành lang, dáng người cao to nhìn qua là biết vệ sĩ.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi thầm mắng câu xui xẻo.
Quả nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói của Hà Giai Giai: “Ngăn cô ta lại, ngăn cô ta lại cho tôi.”
Thời Noãn xoay người chạy, nhưng mà cô mặc váy, lại mang giày cao gót, làm sao chạy qua được vệ sĩ chuyên nghiệp .
Không chạy được mấy bước đã bị bắt.
Hà Giai Giai khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nhàng bước tới, vô cùng đắc ý đi về phía Thời Noãn.
Cài tóc kim cương trên đầu tỏa ra hào quang chói sáng dưới ánh đèn.
Cô ta tiến lên, thu lại nụ cười, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự ác độc.
“Vốn dĩ thấy cô ít nhiều gì cũng bồi Bạc tổng ngủ nên muốn thả cô, lại không nghĩ gan cô to như vậy. Bây giờ tôi muốn nhìn một chút lá gan của cô có thể lớn bao nhiêu.”
Nói xong, đáy mắt cô ta hiện lên tia âm độc, nhìn về phía một vệ sĩ trong đó nói: “Cho cô ta uống thuốc, ném vào trong ngõ phía sau đi, để cho cô ta thi triển thật tốt công phu trên giường của mình.”
“Cô đυ.ng đến tôi cũng không suy nghĩ về phân lượng của mình chút nào sao, Bạc Yến vẫn còn đang ngồi trong buổi đấu giá. Hắn không nhìn thấy tôi trở về, lập tức sẽ tìm tới đây.”
Hà Giai Giai làm ra vẻ kinh ngạc nói: “A, phải không, quan tâm cô như vậy luôn à. Vậy tại sao còn không đến nha? Không phải là đã quên cô rồi chứ.”
Hà Giai Giai cười ha hả: “Muốn tôi nói sao, có một số người nha bản thân tham mộ hư vinh mà không có tự mình hiểu lấy. Cô đối với Bạc tổng mà nói, khả năng cao cũng chỉ là một con thú cưng mà thôi.”
Hai chữ thú cưng như con dao găm đâm thẳng vào tim Thời Noãn.
Cô cắn môi, nhấc chân giẫm mạnh vào chân vệ sĩ.
“A!” Vệ sĩ bị đau buông lỏng tay ra.
Thời Noãn bỗng nhiên đẩy Hà Giai Giai một cái: “Cô mới là thú cưng, cả nhà cô đều là thú cưng.” Sau đó nhanh chân chạy.
Vệ sĩ vốn muốn đuổi theo Thời Noãn, nhìn Hà Giai Giai sắp ngã xuống nên đỡ một cái.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu ra!” Hà Giai Giai ghét bỏ mắng một câu, quay người lập tức đuổi theo Thời Noãn .
Hà Giai Giai chạy nhanh hai bước, đưa tay muốn nắm lấy tóc Thời Noãn.
Thời Noãn chạy trốn, không cẩn thận dẫm vào khoảng không trên bậc thang.
Trọng tâm không vững, nghiêng người ngã xuống.
Bỗng một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt cổ tay cô, kéo một cái ôm cô vào trong l*иg ngực mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Yến nhìn cô gái nhỏ trong ngực cau mày hỏi.