Cô cười cứng nhắc, thu hồi ánh mắt.
Chờ đến lúc cái búa của người đấu giá gõ xuống, ánh mắt của những người khác đều đặt trên kiện hàng triển lãm, cô mới đứng dậy đi toilet.
Bên cạnh bồn rửa tay.
Thời Noãn đưa tay gỡ nón xuống, lộ ra đôi mắt hơi sưng đỏ.
Trước đó cô đã dùng rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt sưng đỏ này.
Ngọc trai đắt thì có ích lợi gì, đồ trang sức đắt hơn nữa cũng có ích lợi gì.
Nói đến, cô và những vật này cũng không có gì khác nhau, chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà hắn dùng để giải trí.
Nghĩ đến đây, cô càng khó chịu, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt.
Không thể khóc, không thể khóc, sẽ không bao giờ vì hắn mà rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Cô tự nói với mình như vậy, tiếp đó mở vòi nước ra, nghĩ rửa mặt xong rồi đi.
“Cô là thiên kim nhà nào ? Sao tôi chưa từng gặp cô?”
Một bộ váy đỏ tới gần, mái tóc quăn lớn được đính kết cầu kỳ, đệ nhất danh viện Hà Giai Giai vênh mặt hất hàm hỏi cô.
Thời Noãn ngẩng đầu, thông qua tấm gương nhìn cô ta một cái, rút giấy, bắt đầu xoa tay.
Thời Noãn cũng đã gặp qua Hà Giai Giai, bạn thân của cô Bạc Uyển vẫn luôn nói, trên đời này cũng chỉ có thân thế, năng lực, dáng vẻ của Hà Giai Giai, mới xứng với anh họ Bạc Yến của cô ấy.
Chẳng qua cô ta là ai, cũng không liên quan đến mình.
Thời Noãn không muốn gây nên xung đột với cô ta, cũng lười nói chuyện.
Cô lau tay, quay người muốn đi, lại bị Hà Giai Giai chặn lại.
“Quả nhiên là nha đầu quê mùa không biết xuất hiện từ đâu, không có chút lễ phép nào. Mẹ cô không dạy cô, lúc người khác hỏi phải biết trả lời sao?”
“Vậy mẹ cô không dạy cô, nói chuyện với người xa lạ phải biết khiêm tốn lễ phép à?” Thời Noãn nhịn không được mắng lại.
“A, cô là cái thá gì mà tôi phải khiêm tốn lễ phép với cô. Cũng đúng, loại người như cô, chỉ sợ ngay cả tôi là ai cũng không biết.”
Thời Noãn nhìn mềm mại yếu ớt, nhưng từ nhỏ tính tình cũng không chịu thua thiệt gì.
Huống hồ bây giờ cô vẫn còn đang tức giận, muốn tìm một chút phiền phức cho Bạc Yến.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Vậy xin hỏi thím, thím là ai vậy?”
“Cô cô...... dám gọi tôi là thím?”
Hà Giai Giai không tin được trừng mắt nhìn Thời Noãn, hận không thể lập tức nhào tới xé nát cái miệng nhỏ của cô.
“Vậy tôi nên gọi cô thế nào? Dì sao?”
Hà Giai Giai không nghĩ tới miệng của cô lại công phu cao minh như thế, suy nghĩ người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, đơn giản chính là loại đàn bà đanh đá bại hoại.
Nghĩ tới đây, ngữ khí của cô ta càng thêm khinh miệt.
“Bạc Yến nhìn thấy sắc mặt đàn bà đanh đá của cô như vậy chưa? Cũng không biết dùng thủ đoạn gì đầu độc hắn. Chắc không phải là công phu trên giường chứ.”
Cũng đúng, thiếu gia cổ đại đến tuổi cũng muốn nha đầu như Thời Noãn làm ấm giường mà.
Chẳng qua nha đầu này phải biết điều, đồ vật chủ tử không nên mơ tưởng.
“Tôi khuyên cô vẫn nên thức thời một chút, thời cơ đến thì tự biết mà cút đi, đừng đợi đến lúc người ta chơi chán cô, đuổi cô ra khỏi cửa. Đến lúc đó, lớp vải lót mặt mũi cũng không có đâu.”
Hà Giai Giai khoanh tay trước ngực, nhẹ giọng lên tiếng: “Nói đến cũng đúng, mặt hàng tham mộ hư vinh như cô, vốn cũng chẳng có mặt mũi gì.”
Thời Noãn không hề tức giận, chỉ cười nhìn cô ta nói: “Ngược lại cô mặt mũi đều có, vậy thì có ích lợi gì chứ, cho dù cô có cởi hết, Bạc Yến cũng sẽ không nhìn cô nhiều hơn dù chỉ một chút.”
Câu nói này giống như một lưỡi dao đâm xuyên qua lòng tự tôn của Hà Giai Giai.
Nghĩ đến cô ta tự nhận là chỉ có cô ta mới xứng với Bạc Yến, nhưng Bạc Yến lại không hề để ý đến cô ta.
Lần trước thật vất vả mới gặp được hắn trong tiệc rượu, cô ta cố ý để cho người ta nâng cốc đổ vào trên người hắn, sau đó cùng hắn đi vào phòng nghỉ.
Cô ta đã nói rõ như thế, quần áo cũng cởi hết.
Nhưng mà hắn không hề nhìn cô ta chút nào, còn để cho trợ lý tới ném cô ta ra ngoài.
May mắn bên ngoài hành lang không có người, nếu không thì cô ta không còn mặt mũi nào nữa.
Lúc này, bị Thời Noãn chọc đến, thiên kim tiểu thư từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay như cô ta làm sao chịu được, lập tức nổi giận.
Bốp!
Hà Giai Giai hung hăng tát cô một cái.