Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 6: Muốn trốn thoát khỏi anh, anh sẽ trực tiếp nhốt em lại

Chiếc muỗng sứ ở trong tay của hắn rơi xuống, phát ra tiếng vang chói tai.

Nước canh bắn tung tóe ra bàn.

Môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, mặc dù đang cười, nhưng giọng nói lại lộ ra sự lạnh lẽo.

"Noãn Noãn, ăn bữa cơm mà thôi, em ngoan một chút được không?"

"Tôi không ngoan chỗ nào, tôi chỉ muốn tự mình ăn thôi."

Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn của cô tràn ngập sự quật cường, giống như đối mặt với kẻ địch, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn hắn chằm chằm.

Bầu không khí nhanh chóng trầm xuống, toàn bộ phòng ăn lúc này có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hắn hít một hơi thật sâu, cầm muỗng lên, một lần nữa múc một muỗng canh, đưa đến bên miệng của cô nói: "Uống canh trước đã, để lạnh sẽ uống không ngon."

Cô buồn bã nói: "Tôi chỉ là muốn tự mình ăn cơm thôi, chút tự do ấy anh cũng không cho tôi sao."

"Tự do?" Hắn nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo.

"Trước kia không phải rất thích anh ôm em sao? Lúc đó sao lại không cần tự do? Vì sao bây giờ lại muốn tự do?"

"Chẳng anh lẽ không biết, con người ai cũng thay đổi sao? Tôi thay đổi không được sao?"

Cô dùng sức đẩy hắn một cái, đứng lên, canh ở trong muỗng rớt ra làm ướt đai đeo váy được làm từ tơ tằm của cô và áo sơ mi trắng của Bạc Yến.

Hắn cười, ánh mắt trong phút chốc lạnh xuống: "Thay đổi như thế nào? Em lại đây nói một chút, tại sao em lại đột nhiên thay đổi?"

Cô trừng mắt liếc hắn một cái, để lại một câu: "Ai cần anh lo" sau đó muốn đi.

Cổ tay tinh tế lại bị người đàn ông giữ chặt.

"Buông, thả ra, ưm!"

Hắn nâng mặt của cô lên hôn xuống.

Cô nghĩ đến chuyện tối hôm qua, vô cùng tức giận, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, kháng cự hắn, dùng chân đạp hắn.

Nhưng mà giống như con thỏ nhỏ ở dưới vuốt sói, một chút cũng không đẩy được.

Cho đến khi tất cả dưỡng khí mất hết, Bạc Yến đỏ mắt buông cô ra.

Hắn tầm giọng nói: "Anh mặc kệ em thay đổi như thế nào, cả đời này của em chỉ có thể là người phụ nữ của anh, chỗ nào cũng không được đi."

Thời Noãn hung hãng xoa xoa cánh môi vừa nóng vừa đau của mình, cuối cùng cũng không khống chế được hét lên: "Tôi nói cho anh biết vì sao tôi lại thay đổi, là bởi vì tôi phát hiện bí mật của anh."

"Anh có bí mật gì?"

Cô vốn dĩ không muốn nói, vốn dĩ suy nghĩ chạy trốn, hai người đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cũng coi như giữ lại hồi ức đẹp cho đoạn tình cảm đầu tiên trong đời mình.

Nhưng tại sao hắn lại muốn trói buộc cô, một chút cơ hội thở dốc cũng không cho cô.

Cô nâng tay lên lau nước mắt đi, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn của hắn nói: "Tôi đều biết hết, phòng tối ở trong thư phòng của anh tôi đã vào rồi. Anh ở bên ngoài theo dõi tôi không nói, anh còn ở trong phòng của tôi đặt máy theo dõi, anh...... anh ngay cả phòng tắm cũng không bỏ qua, nhiều video cùng ảnh chụp như vậy."

Cô không nói được nữa, cả người vẫn còn rùng mình từ lúc nhìn thấy ảnh chụp đến lúc đi ra ngoài.

"Tôi còn nhìn thấy báo cáo chẩn đoán bệnh của anh, biết anh hồi nhỏ từng bị bắt cóc, sau đó vẫn luôn sống chung với căn bệnh."

Cuối cùng cô vẫn không đành lòng nói là ba chữ bệnh tâm lý này, giống như là giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn.

Biết rồi sao?

Biết cũng tốt.

Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ đến có thể lừa gạt được cả đời,

Thời điểm cô nói cô yêu hắn, hắn hận không thể lập tức liền nói cho cô biết, hắn muốn điên cuồng chiếm hữu cô, muốn hoà tan cô vào trong xương tuỷ, muốn nhốt cô lại, hoàn toàn biến thành vật riêng tư của hắn.

Nhưng hắn sợ sẽ dọa cô sợ hãi.

Sợ!

Với hắn mà nói, đây là từ xa lạ vô cùng.

Nhưng bây giờ hắn không sợ, hoặc có lẽ là, sợ cũng không còn tác dụng gì nữa.

Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của hắn lạnh xuống, đáy mắt đều là sự lạnh lẽo.

Hắn nhìn cô, cả người giống như ma vương đã hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang, lộ ra diện mạo thật sự.

Rốt cuộc Thời Noãn vẫn bị khí thể của hắn chấn nhϊếp, giống như con thỏ nhỏ gặp phải lão sói xám, theo bản năng sợ hãi.

Cô nhịn không được lùi về phía sau hai bước, dựa vào trong hộc tủ.

Người đàn ông với thân hình cao lớn bao bọc cô lại, nở nụ cười dịu dàng.

Lại khiến cho cô càng sợ hơn.

Thảm rồi, hắn chắc chắn sẽ không buông tha mình

"Noãn Noãn, chắc là em không biết, anh đã cho người chế tạo một chiếc l*иg vàng kim, vẫn luôn muốn nhốt em lại. Nếu như em lại không ngoan, muốn chạy trốn khỏi anh, anh thật sự sẽ nhốt em lại đó."

Đôi tay nhỏ của Thời Noãn nắm chặt lại, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.