Sau đó Thời Noãn khóc nhiều đến mức họng khô không nói nên lời, giống như con thú nhỏ sắp gặp tử vong, thân thể co ro lại.
Cô cũng không biết mình ngủ lúc nào, hoặc có lẽ là cô đã trực tiếp hôn mê.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Duỗi thẳng cơ thể đau nhức của mình ra, vừa vặn gặp phải Bạc Yến từ bên ngoài tiến vào.
Quần tây đen, áo sơ mi trắng, vừa khít cơ thể cao lớn đẹp đẽ.
Dưới mái tóc đen nhánh, là khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, cùng với làn da trắng lạnh.
Hắn đeo gọng kính hẹp dài màu vàng kim, che đi ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm.
Cả người nhìn vừa cấm dục lại vừa nhã nhặn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, dưới vẻ bề ngoài còn đẹp hơn thiên sứ này của hắn, lại che giấu nội tâm của ác ma.
Nghĩ tới đây, Thời Noãn vội vàng vén chăn xuống giường, muốn né tránh hắn.
Cô hận hắn muốn chết, cũng không tiếp tục để ý đến hắn.
Bạc Yến nhìn cô đi chân trần chạy khắp nơi lấy, ánh mắt bỗng nhiên lạnh xuống.
“Em đang làm gì?”
Hắn nhanh chân đi qua, từ phía sau ôm cô lên.
Hương thơm thanh mát nhẹ nhàng bay đến bên người Noãn Noãn, đó là hương vị mà cô thích nhất, nhưng bây giờ, lại giống như là bùa đòi mạng.
Cô theo bản năng nghĩ muốn tránh ra khỏi.
“Đừng động.” Âm thanh trầm thấp dễ nghe của người đàn ông gần sát bên tai.
Cô rất sợ hắn, trong nháy mắt không dám cử động.
Cô gái ở trong ngực vẫn nhỏ nhắn như cũ, toàn thân toả ra mùi sữa dễ ngửi.
Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ chủ động ôm lấy cổ của hắn, hạnh phúc nhẹ nhàng cười với hắn.
Nhưng mà bây giờ, cơ thể cô cứng ngắc, cự tuyệt không nói hay bày tỏ đáp lại hắn.
Hắn bực bội hơi ngẩng đầu, yết hầu gợi cảm hơi rung rung, ép buộc bực bội đang muốn phun trào bên trong cơ thể xuống.
Tiếp theo ôm cô gái nhỏ ở trong ngực đặt xuống giường, ngồi xổm người xuống, nhìn cô.
Khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa: “Noãn Noãn ngoan một chút, anh nhìn em vẫn còn nhiều sức như vậy, có phải là chứng minh tối hôm qua anh còn chưa đủ cố gắng đúng không.”
Thời Noãn mở to mắt, gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng.
Cô hơi mấp máy đôi môi đỏ còn chưa hoàn toàn giảm sưng, tìm lại giọng của mình: “Bạc Yến, anh còn mặt mũi nữa không, nói lời này anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Suỵt!” Ngón tay của hắn đặt lên trên bờ môi đầy đặn của cô.
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, trên mặt đất lạnh, cần phải mang dép vào.”
Nghĩ tới trước đó hắn cũng nói.
Sợ cô bị cảm lạnh, còn để cho người trải thảm thật dày khắp cả phòng.
Khi đó cô cực kỳ xúc động, luôn muốn yêu người này đến tận xương tủy.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn hoàn toàn không xem cô là người yêu.
Hắn chỉ xem cô là con mồi, muốn bản thân cô chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn.
Thời Noãn nhìn đôi tay thon dài của hắn đang nâng chân của mình lên, ngón chân không khỏi cuộn tròn lại.
Chân của cô nhỏ nhắn tinh xảo, trắng nõn, ngón chân hồng nhạt, dưới ánh nắng như đang phát sáng, vừa vặn đặt ở trong lòng bàn tay của hắn.
Chỉ điểm này thôi đã lấy lòng hắn, làm hắn không có tức giận giống như lúc này nữa.
Một cái tay khác của hắn cầm dép lê, giúp cô mang vào.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng sự thâm tình: “Có đói không? Dì Lý làm món mì hoành thánh mà em thích ăn nhất, chúng ta đi ăn nhé."
Nói xong, hắn bế cô lên.
Cô biết mình không có đường lui, chỉ đành nghe theo hắn, chủ yếu nhất là cô cũng đang rất đói.
Cho dù xảy ra chuyện như thế nào, cũng cần phải ăn cơm thật ngon.
Lại nói, ăn no rồi cô mới có sức lực thoát khỏi hắn.
Trong nhà ăn to lớn lộng lẫy, trên mặt bàn bày đầy đồ ăn tinh xảo.
Hắn hoàn toàn giống như trước đây ôm cô vào trong ngực.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng múc một muỗng canh từ trong bát sứ đưa đến sát miệng cô: “Chúng ta uống một chút canh trước. Dì Lý biết thể chất của em yếu, cố ý nấu cho em, giúp thân thể khỏe mạnh.”
Trước đó cô hưởng thụ sự chiếu cố vô bờ bến này của hắn, cho là đây chính là yêu.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, người bình thường nào mà chỉ có ăn cơm thôi cũng phải ôm cô đút.
À, chỉ có trẻ con và thú cưng mà thôi.
Nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy chán ghét.
Bàn tay nhỏ của cô đẩy l*иg ngực rắn chắc của hắn ra nói: “Để tự tôi ăn là được.”
Nói xong muốn đứng lên.
Bên hông lại bị cánh tay mạnh mẽ hữu lực của người đàn ông ôm chặt hơn.
Hắn cố gắng đè nén cơn nóng giận của mình xuống, nói: “Chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao? Trước kia rõ ràng em rất hưởng thụ.”
“Trước đó vẫn luôn như vậy, cũng không thể hiện rằng về sau cũng phải như vậy. Bạc Yến, tôi là người trưởng thành, tôi có tay có chân, có thể tự mình đi đường, tự mình ăn cơm.”
Rầm!