Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 4: Nhốt lại là tốt rồi

Cô không đồng ý.

Đẩy hắn.

Đánh hắn.

Cắn hắn.

Nhưng miệng của hắn giống như con chim ưng cắn chặt miệng của cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Xô đẩy, trong lúc chinh phục, hắn lại nghiện rồi.

Nói chung nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được mùi hương trên người cô làm sao lại có thể tươi đẹp như vậy.

Hôn hôn một chút đã ý loạn tình mê, muốn càng nhiều hơn nữa.

Bàn tay cũng bắt đầu không chịu ở yên.

Thời Noãn thật sự rất xấu hổ, đau, buồn bực không chịu được.

Bỗng nhiên đẩy hắn ra, hung hăng tát một cái.

Bốp!

Trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng lập tức đỏ bừng, xuất hiện dấu năm ngón tay.

Trong nháy mắt thời gian giống như ngừng lại, chỉ có cô thở hổn hển, nhịp tim rối loạn đập thình thịch.

Dường như cô không thể tin vào mắt mình, cảm giác đau, tay đỏ lên, vốn định giải thích, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Cô cũng không dám nhìn nét mặt của hắn, cô run rẩy sợ hãi, nhanh chóng quay người chạy ra ngoài.

Bạc Yến nhìn bóng hình xinh đẹp màu trắng kia đang lảo đảo chạy ra ngoài, hắn vô cùng tức giận, con ngươi màu đen lại đỏ lên.

Tốt lắm, còn nghĩ chạy trốn.

Đến bây giờ còn nghĩ muốn rời khỏi hắn.

Bắt lại, nhốt lại là tốt rồi.

Nhốt lại là tốt, hắn không ngừng nói với bản thân mình.

Nhưng hắn làm không được, hắn không nỡ.

Không nỡ nhìn cô khóc, không nỡ nhìn cô nháo.

Thật là muốn mạng hắn mà!

Hắn đi nhanh mấy bước, giống như lão sói xám, duỗi ra móng vuốt sắc bén bắt được bé thỏ trắng đang hoảng sợ ở trước mặt.

Thời Noãn vừa muốn trốn, một lực lớn đã nắm eo thon của cô, chân cô rời khỏi mặt đất.

Hắn không nói một lời đã ôm lấy cô, vác lên vai, sải bước đi ra khỏi phòng, đi đến tòa nhà trong trang viên.

"Anh thả tôi ra, Bạc Yến, anh có bản lĩnh thì thả tôi ra."

"Im miệng!" Bàn tay của hắn đánh mạnh vào mông cô.

Trong nháy mắt, cả người Thời Noãn đỏ bừng vì xấu hổ, máu trong người không ngừng sôi trào.

"Bạc Yến, anh là đồ khốn, biếи ŧɦái, bệnh tâm thần!"

"Em còn nháo nữa, tôi sẽ ở đây muốn em."

Trong âm thanh khàn khàn tràn đầy sự bệnh hoạn, hung ác, và lòng ham muốn chiếm hữu.

Thời Noãn vô cùng sợ hãi, tất cả lời nói đều như bị ngăn ở trong cổ họng, một câu đều không nói được.

Hắn trực tiếp đi lên lầu chính, lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính, đưa tay liền ném cô lên trên giường.

Thân ảnh cao lớn cũng ép xuống, cúi người hôn cô.

Cô sợ hãi né tránh.

Bàn tay của hắn nắm chặt cánh tay của cô cố định tại cả người cô lại, cả người đầy lệ khí.

"Có phải em muốn tôi nhốt em lại đúng không?"

Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, khóc nức nở nói: "Anh đã từng nói sẽ đối xử với tôi, muốn gì được đó, từng nói anh sẽ cố gắng chịu đựng, chỉ cần tôi không muốn sẽ không đυ.ng vào tôi, từng nói anh sẽ luôn nghe tôi, yêu thương tôi. Đây đều là gạt tôi có đúng không? Tại sao anh lai muốn gạt tôi? Vì sao? Tôi yêu anh...... như vậy, tấm chân tình đều dành cho anh."

Nói xong lời cuối cùng, cổ họng của Noãn Noãn đều bị nước mắt lấp đầy, hiện tại một câu cô cũng không nói nên lời.

Hắn cúi người xuống, liếʍ nước mắt của cô nuốt vào trong miệng.

"Là do ai không ngoan muốn rời khỏi anh, hửm? Còn ghét bỏ anh, muốn rời khỏi anh, không muốn gả cho anh!"

Mỗi nói một chữ hắn nói đều nhấn mạnh hơn, cho đến chữ cuối cùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt hai cánh tay của cô, một cái tay khác cởi nút thắt ra.

"Em nói em còn ghét bỏ anh hay không?"

Cô nghẹn ngào nói: "Không ghét."

"Còn muốn chia tay với anh hay không?"

"Ưm?"

"Gả cho anh, nói em muốn gả cho anh."

"Không gả, không gả, không, ừm!"

Hắn lần nữa bá đạo hôn cô, hung hăng cướp đoạt không khí trong miệng cô.