Như thế này, chẳng phải sẽ không bao giờ chia tay hay sao?
Thời Noãn bị mạch não của hắn làm giật mình.
"Anh…….anh nói cái gì?"
"Anh nói chúng ta kết hôn đi."
Lông mi của cô khẽ run, khó có thể tin nói: "Tôi nói chúng ta chia tay, nhưng anh lại nói chuyện kết hôn với tôi."
"Cho nên em không muốn kết hôn với tôi?"
Thời Noãn không biết nói gì: "Tôi thậm chí còn không muốn ở chung với anh, làm sao có thể kết hôn với anh. Anh đang mơ mộng cái gì vậy?"
Cả người hắn giống như con sói giả thành bà ngoại đã lấy mặt nạ xuống, nháy mắt trở nên âm u lạnh lẽo vô cùng.
"Mơ mộng? Em có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa."
"Nói một trăm lần cũng không kết hôn, Bạc Yến, tôi không muốn cùng anh kết hôn, tôi muốn chia tay."
Không kết hôn!
Muốn chia tay!
Bùm!
Giống như có thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung.
Làm sao cô có thể nghĩ đến việc rời xa hắn.
Kim Minh đã nói, chỉ cần hắn nuông chiều cô, cô sẽ ỷ lại vào hắn, không thể sống thiếu hắn, muốn ở bên hắn cả đời.
Tại sao bây giờ cô lại không muốn kết hôn với hắn, chỉ muốn thoát khỏi hắn.
Không!
Hắn không cho phép!
Cô là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
Sự tức giận và điên cuồng đan xen trong đôi mắt đen sâu thẳm và hẹp của hắn, cả người hắn như bị bao bọc bởi một cơn cuồng phong có thể ập đến bất cứ lúc nào.
"Tôi hỏi em một lần cuối cùng, em có gả cho tôi hay không?"
Dù sao cô là sự khác biệt của hắn, hắn đồng ý cho cô thêm cơ hội cuối cùng.
Nếu cô còn dám nói sai điều gì nữa, hắn sẽ trực tiếp nhốt cô lại.
Cô khó chịu, hét lớn: "Không gả! Không gả! Chết cũng không gả! Ưm!"
Hắn hôn thật mạnh vào môi cô, nâng cơ thể cô lên bằng đôi tay to lớn của mình.
Đó là một nụ hôn hoàn toàn chỉ để phát tiết, cánh môi bị cọ xát nặng nề, điên cuồng gặm nhấm.
Thời Noãn chỉ cảm thấy đau, môi đau, lưỡi đau, thậm chí cả răng cũng đau.
Cô tức giận đến mức liền mạng cắn một miếng lớn.
Bạc Yến bị đau khẽ rên một tiếng, bất đắc dĩ rời khỏi bờ môi của cô.
Thời Noãn thuận thế đẩy hắn ra, lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn vết máu chảy ra từ khóe miệng hắn.
Da của hắn vốn thiên về màu trắng, sắc mặt cũng lạnh, màu đỏ của máu khiến hắn càng thêm diễm lệ.
Một đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh sáng màu đỏ, lạnh lùng nhìn cô.
Cô chợt nhớ ra đêm đó cô tỉnh dậy không thấy hắn đâu.
Nên đứng dậy đi tìm hắn, lại phát hiện căn phòng tối ẩn trong thư phòng.
Bên trong chứa đầy thông tin khác nhau về cô, những bức ảnh chụp, cùng với báo cáo chẩn đoán từ bác sĩ tâm lý của hắn.
Trước đó yêu hắn biết bao nhiêu, ỷ lại vào hắn bao nhiêu, thời điểm biết được lại sợ hãi bấy nhiêu.
Vì lý do này, cô cẩn thận che giấu cảm xúc của mình, lên kế hoạch trốn thoát.
Nhưng bây giờ, tất cả đã kết thúc, mọi thứ đều tan vỡ.
Cô không những không thể trốn thoát mà còn không thể tưởng tượng được sau khi hắn xé bỏ mặt nạ của mình, sẽ nhằm vào cô, giày vò cô như thế nào.
Nhưng cô không sợ hắn.
Là hắn đã lừa dối cô, cô không hề sai, vậy tại sao cô lại phải sợ hắn.
Cô giống như một con thú nhỏ đang cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn hắn, hung dữ nói: "Tôi không muốn anh hôn tôi, tôi muốn chia tay với anh, anh không thể hôn tôi."
Nói xong còn chưa đủ, cô đưa tay lau lau môi mình, sự ghét bỏ không cần nói cũng biết.
Bàn tay đó dường như đang cứng rắn cọ sát trái tim hắn, cơn đau đột ngột khiến hơi thở của hắn như ngưng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, dùng ngón tay lau vết máu trên môi, rồi mỉm cười.
Tốt lắm, cô cũng dám ghét bỏ mình, dám từ chối mình.
Cả người hắn giống như một con sư tử giận dữ.
Cánh tay rắn chắc của hắn bóp chặt vòng eo thon thả của cô, một bàn tay to lớn khác ôm lấy phần da thịt mềm mại sau gáy cô, lại hôn cô lần nữa.