Vừa nói, bàn tay với những khớp xương rõ ràng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của có sự thâm tình không che giấu dành cho cô.
"Anh biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, em chỉ đang đùa với anh thôi đúng không?"
Hắn rõ ràng vẫn là Bạc Yến, khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt ấy không hề thay đổi, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như cũ.
Như thể âm thanh lạnh lẽo vừa nghe thấy từ trong miệng hắn chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Nhưng Bạc Yến giả nhân giả nghĩa như vậy càng khiến cô sợ hãi, hoảng loạn và càng muốn trốn thoát mà thôi.
"Bạc... Bạc Yến, xin hãy để tôi đi, xin hãy để tôi đi, làm ơn?"
Cô đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, cầu xin.
Hắn nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhưng sự thâm tình trong mắt lại bị che phủ bởi một lớp tức giận mỏng.
Sau đó hắn ép buộc mình phải kìm nén nó.
Không thể doạ cô ấy sợ.
Hắn thu hết lại tất cả lệ khí, cố gắng tỏ ra bản thân dễ gần.
"Nhưng mà em đã nói rằng em sẽ mãi ở bên cạnh anh đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa."
Đương nhiên là vì để lừa anh.
Anh ở trước mặt tôi giả vờ là lịch sự, là một người đàn ông tốt.
Kết quả thì sao? Anh hoàn toàn không phải như vậy!
Bây giờ cô rất hối hận trước những lời ngọt ngào đã nói với hắn trước đó, nếu có thể quay ngược thời gian, lúc đó cô thậm chí còn muốn tự bóp chết chính mình.
Nhưng cô không thể quay ngược thời gian, chỉ có thể nhìn về phía trước.
Chỉ có thể cố gắng hết sức để thoát khỏi hắn.
Dường như hắn đã nhận ra điều gì đó, không khỏi nhíu mày, cười hỏi: "Chẳng lẽ, những điều mà Noãn Noãn nói trước đó đều là lừa gạt anh sao? "
Cô biết hắn đang giả vờ, giống như bộ dạng mấy tháng nay vậy, giả vờ mang là một người hiền lành lịch sự, nhưng thực chất là một kẻ biếи ŧɦái, một con quỷ dữ.
Hắn càng cư xử như vậy, cô càng sợ hãi.
Thời Noãn cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình: "Chúng ta chia tay đi Bạc Yến, tôi không thích anh, tôi muốn chia tay!"
Nụ cười trên khóe miệng hắn nhạt đi, thay vào đó là sự âm u lạnh lẽo, đôi mắt đen cũng tối sầm lại, giống như một cơn bão đang kéo đến.
Bạc Yến dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, thân hình cao lớn của hắn bao bọc lấy cô.
"Noãn Noãn, anh cho em một cơ hội, em có thể nói lại một lần nữa."
"Tôi muốn chia tay với anh, Bạc Yến, chúng ta chia tay đi."
Cô nhỏ giọng cầu xin: "Bạc Yến, chúng ta đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay đúng không?"
"Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, em nói anh nghe một chút, sao lại chia tay?"
"Chính là tôi không muốn cùng anh ở chung nữa, muốn chia tay, anh thả tôi đi, đừng để cho người gác cổng ngăn cản tôi, đừng để vệ sĩ của anh đi theo tôi, để cho tôi tự do."
"Vậy nếu như anh không muốn thì sao?"
"Đó chính là anh đang ép buộc tôi hận anh." Cô siết chặt bàn tay trắng hồng, lấy hết can đảm nói: "Bạc Yến, đừng ép tôi hận anh, có được không?"
Dù sao trước đây bọn họ đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Cứ như vậy mà tách ra, vậy thì cô còn có thể lừa dối chính mình, ít nhất bọn họ đã từng yêu nhau.
Cô dùng đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay của hắn, nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ: "Anh thả em đi, em hứa sau khi rời khỏi đây cái gì cũng không nói."
"Không phải em luôn muốn tự do sao? " Hắn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng nói: "Em có thể đi học, theo đuổi lý tưởng của mình, gặp gỡ bạn bè, em còn muốn tự do gì nữa?"
Hắn đã cho đi tất cả những gì có thể và không thể cho cô.
Nếu như làm theo ý mình của hắn, thì lẽ ra đã trực tiếp bắt cô đi, nhốt cô lại, không cho ai nhìn thấy cô, biến cô hoàn toàn thành của riêng hắn.
Nhưng mà Kim Minh nói, cô gái nhỏ thích được theo đuổi, được chiều chuộng, cho nên hắn mới theo đuổi, cưng chiều cô.
Đơn giản vì cô đối với hắn, chính là sự khác biệt.
Nghĩ đến đây, Bạc Yến buông tay đang nắm cằm cô ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô.
Khẽ nói: "Noãn Noãn, gả cho anh, chúng ta kết hôn đi. "
*Kim Minh: là bác sĩ tâm lý của Bạc Yến