Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 1: Ngoại trừ bên cạnh anh, em không được đi đâu cả

Thời Noãn trốn ở trong góc tối, nghe âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến, cả người nhịn không được cuộn tròn lại.

“Đã tìm được chưa?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Là hắn!

Không phải hắn đã đi nơi khác công tác sao, sao hắn lại trở về nhanh như vậy?

Lòng bàn tay Thời Noãn toát ra lớp hồ môi mỏng, cả khuôn mặt tràn ngập sự hoảng sợ.

Khi con người ở trong bóng tối, thính giác sẽ tốt hơn bình thường.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm đang cách mình càng ngày càng gần, giống như mỗi một bước đều đang giẫm trên đầu quả tim của mình.

Lúc này tim Thời Noãn thắt chặt lại, khẩn trương đến mức ngay cả hô hấp cũng chậm lại theo.

Cô chỉ có thể liều mạng an ủi bản thân, bọn họ không có khả năng tìm được mình.

Góc tối trong căn phòng này là thời điểm cô chạy trốn tự mình đυ.c ra, bức tường chính là cánh cửa, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể thấy được.

Không cần tự mình dọa mình, lần này cô nhất định có thể chạy trốn khỏi tên ác ma này.

“Trước mắt vẫn chưa tìm được.”

Thời Noãn nghe được câu trả lời, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

“A, phải không?”

Theo giọng điệu nghi vấn của người đàn ông, thần kinh của cô lại một lần nữa trở nên căng thẳng, trái tim dường như trong giây tiếp theo sẽ nhảy ra từ trong cổ họng vậy.

Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lẽo kèm theo sự không vui của người đàn ông truyền đến: “Vậy còn không mau đi chỗ khác tìm.”

“Vâng, Bạc tổng.”

Thời Noãn nghe tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng xa, không thể tin được nhìn về phía vách tường đen như mực.

Đi rồi sao?

Bọn họ thật sự đều đi rồi sao?

Sự vui sướиɠ sau khi trốn thoát truyền đến.

Cô nhìn điện thoại trong tay.

Đợi thêm 10 phút, cô lập tức có thể rời khỏi cái l*иg giam hoa lệ lạnh lẽo này, rời khỏi người đàn ông ác ma kia.

Nghĩ đến từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn sủng ái mình, thâm tình đối với mình cũng là giả.

Hắn chỉ là xem cô là con mồi, nhìn cô từng bước từng bước rơi vào cạm bẫy dịu dàng do hắn tạo ra.

Hắn theo dõi cô, nhìn trộm cô, bây giờ còn nhốt cô lại.

Muốn khống chế tất cả cảm xúc của cô, muốn kiểm soát tất cả, xem cô như thú cưng nuôi dưỡng ở bên người.

Trên thực tế, người như hắn không có khả năng yêu ai đó.

Hắn ngoan độc, ích kỷ, vô tình, nhưng lại vô cùng thông minh, tâm tư kín đáo, hoàn toàn là một ác ma chính hiệu.

Nghĩ đến những gì cô đã trải qua trước đây, cơn đau xé lòng lại ập đến, hơi thở của cô trong phút chốc trở nên chậm lại.

Nhưng không sao, đêm nay cô trốn thoát sẽ được tự do.

Nhưng cô không nghĩ tới, lúc này Bạc Yến đang đứng ở bên ngoài góc tối.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của hắn đang nắm điện thoại trong tay, hai chấm đỏ ở sát một chỗ.

Bạc Yến ngẩng đầu nhìn vách tường ở trước mặt không có bất kỳ sơ hở nào, khoé môi mỏng nhếch lên lộ ra ý cười trêu đùa, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lại mang theo sự âm u lạnh lẽo thấu xương, nhìn vô cùng nguy hiểm.

A......

Vì thoát khỏi mình, cái đầu nhỏ vụng về kia hiếm khi thông minh một lần.

Giống như là cảm nhận được quyết tâm cô muốn thoát khỏi mình, Bạc Yến thu lại nụ cười trên khoé miệng, khí thế không giận tự uy trong khoảnh khắc giống như hoá thành vật thật.

Chỉ là cô làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Không có sự cho phép của mình, đời này, kiếp sau, đều chỉ có thể chờ ở lại bên cạnh mình, để cho mình độc chiếm.

Thời Noãn ở bên trong góc tối lại chờ thêm mấy phút, cho đến khi xác định bên ngoài thật sự không có người, hít mạnh một hơi, thả lỏng ra.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khóe miệng Thời Noãn nhịn không được nhếch lên, đúng lúc cô đang định đi ra ngoài thì cánh cửa từ bên ngoài vách tường mở ra.

Khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông xuất hiện trước mặt cô như ánh sáng chiếu vào.

Lúc này, đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm đầy sự trêu chọc và lạnh lùng.

Như thể đang đắc ý, vui vẻ nói, nhìn xem, anh lại bắt được em rồi.

Cảm xúc chênh lệch quá lớn khiến cô cảm giác như mình đang ở trước mặt mọi người bị tát mạnh một cái, toàn thân tôi cứng đờ.

Đôi mắt trong veo, sạch sẽ ngấn nước lập tức vỡ ra, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra.

Bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại bởi vì dùng quá sức siết quần lụa mỏng màu trắng mà nổi lên gân xanh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không cách nào khống chế được sự run rẩy.

Thời Noãn nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đang tiến lại gần mình, nghĩ đến rơi vào trong tay hắn phải bị trừng phạt, giống như con thỏ trắng nhỏ bé nhìn thấy lão sói xám, bỗng nhiên đẩy hắn một cái, cố gắng dùng hết sức lực chạy ra ngoài.

Nhưng chưa chạy được hai bước, đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bả vai kéo trở về.

Thân thể của cô bị đập vào trên vách tường với một lực rất mạnh.

Giọng nói êm dịu của người đàn ông vang lên nhưng lại khiến cô cảm thấy rét lạnh thấu xương, giống như ác ma đang lên nói ở bên tai: “Noãn Noãn ngốc, em nên biết nha, ngoại trừ ở bên cạnh anh, em không được đi đâu cả.”