Trêu Chọc Trí Mạng! Bạc Tổng Bệnh Kiều Muốn Kim Ốc Tàng Kiều

Chương 7: Cô muốn rời khỏi hắn

“Cho nên bây giờ, Noãn Noãn, chúng ta đi ăn cơm nào.”

Cứ như vậy?

Cô khó có hơi tin ngẩng đầu nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ làm theo lời nói nhốt mình vào trong một chiếc l*иg bằng vàng.

Hắn cười nắm tay cô đi đến cái ghế bên cạnh, lại lần nữa ôm cô vào trong ngực, nhấn cái nút ở trên bàn.

Rất nhanh đã có người giúp việc đi tới, cung kính chào hỏi: “Ngài Bạc, cô Thời.”

“Đồ ăn nguội rồi, đổi một bàn khác.”

“Vâng.”

Tổng cộng không đến 5 phút, thức ăn nóng hổi đã xuất hiện trên bàn.

Giống như trước đây, Bạc Yến đút Thời Noãn ăn cơm.

Lần này Thời Noãn đã có kinh nghiệm, sợ hắn thật sự sẽ nhốt cô vào bên trong chiếc l*иg lớn bằng vàng, cũng không dám phản kháng nữa .

Hắn đút cái gì, cô ăn cái đó, nhai cũng không nhai, đã nuốt xuống.

Nhìn cô ăn nhiều món giống như trước đây, Bạc Yến mới chịu buông tha cho cô.

Thời Noãn sợ hãi nhảy khỏi đùi hắn, xỏ dép lê, nhanh chóng chạy lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, chạy đến toilet, ôm bồn cầu bắt đầu ói ra.

Phía dưới lầu hai, Bạc Yến nhìn Thời Noãn bỏ chạy, trong đôi mắt sâu thẳm đột nhiên hiện lên cảm xúc thất lạc và khổ sở.

Hắn giơ tay lên lấy chiếc khăn lông trắng ở bên cạnh, lau ngón tay của mình.

Trần Nhất đi vào nhìn thấy khung cảnh này, càng có ý kiến nhiều hơn về Thời Noãn.

Bạc tổng là ai? Là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ Đế Đô đều phải run rẩy.

IQ 380, năng lực vượt trội, là thiên tài mà toàn thế giới đều công nhận .

Lúc trước khi gặp Thời Noãn, sát phạt quyết đoán, nổi danh lãnh khốc vô tình.

Nhưng mà chuyện tối ngày hôm qua, Bạc tổng vậy mà không có trừng phạt cô, cứ như vậy mà cho qua.

Aizz!

Cũng không biết người phụ nữ này rốt cuộc có ma lực gì, mê hoặc Bạc tổng xoay quanh cô.

Trần Nhất tiến lên phía trước nói: “Bạc tổng, bác sĩ Kim tới.”

Khuôn mặt điển trai của Bạc Yến trong nháy mắt đã trầm xuống: “Để cho cậu ta cút đi!”

Cũng vì chủ ý ngu ngốc kia của cậu ta, còn đưa cho mình cuốn sách 100 cách theo đuổi con gái kia nữa, tất cả đều không cần.

Bạc Yến tiện tay vứt chiếc khăn lên trên mặt bàn, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Tháng một hôm đó, hắn xử lý xong người phản bội hắn, sau đó trở về phòng ngủ.

Đi vào phòng tắm rửa sạch rồi ra ngoài, thời điểm ôm cô, thân thể của cô bỗng nhiên cứng ngắc.

Lúc đó cô tỉnh, nhưng lại cố nhịn cái gì cũng không hỏi, cũng không nói gì cả.

A!

Lúc ấy hắn còn cảm thấy cô ngốc nghếch một cách đáng yêu, không có chú ý nhiều, cũng không có tâm kế gì.

Bây giờ nghĩ lại, cô so với trong suy nghĩ của mình còn thông minh hơn nhiều.

Không nói một lời đã chuẩn bị nhiều như vậy .

May mắn, hắn đã sớm cấy chip theo dõi vào trong thân thể của cô.

Nếu không thì lần này, cô thật sự sẽ chạy thoát được.

Vừa nghĩ đến việc cô muốn rời khỏi mình, hắn lại cảm thấy khó thở, không thể nào tiếp thu được.

Nghĩ tới đây, hắn lấy điện thoại ở trong túi ra, nhìn thấy chấm đỏ kia vẫn ở trong căn nhà này, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thư giãn.

Không rời xa hắn là tốt, quãng đời sau này còn rất nhiều thời gian, một ngày nào đó cô sẽ giống như trước đây, yêu hắn, dựa dẫm hắn.

Thời Noãn tắm rửa xong, skincare một chút rồi đi ngủ.

Giấc ngủ này không ngon chút nào, cô vẫn luôn mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ, cô biến thành một con thỏ trắng, bị sói xám đuổi bắt.

Kỳ quái chính là, rõ ràng nó chụp một cái là có thể bắt được cô, nhưng mà nó cứ không nhanh không chậm chạy theo phía sau cô.

Nhìn cô ngã vào trong đầm nước, nhìn cô lăn xuống dốc núi, dùng tư thái ưu nhã thưởng thức sự chật vật của cô.

Cuối cùng, cô cạn kiệt sức lực ngồi phịch ở trên bãi cỏ.

Nó mới chậm rãi đi tới bên cạnh cô, mở cái mồm to đầy máu ra.

“Không! Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi!”

Bỗng nhiên cô giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh Bạc Yến đang ngồi ở trên ghế sofa gần giường làm việc.