Nam chính Triệu Khinh Hồng càng không cần phải nói, hắn chạy trước Giang Đình mấy hàng, dáng người dong dỏng cao như con hạc đứng giữa bầy gà, khi chạy cả người thẳng tắp, cổ cũng không hướng về phía trước.
Triệu Khinh Hồng là cô nhi từ nhỏ, được nhân sĩ võ lâm thu dưỡng, là người có căn cơ võ công trên người, hắn tòng quân cũng là vì báo thù cho cha mẹ đã chết trong tay người Bắc Nhung.
Sau khi chạy năm vòng, cuối cùng Ngũ giáo đầu cũng bảo dừng, phần lớn các tân binh đã mệt đến mức kiệt sức ngã xuống đất, chân run rẩy liên tục, tình huống của những người còn lại cũng chẳng khá hơn.
Chỉ có Triệu Khinh Hồng và số ít tân binh nhận được lời khen từ Ngũ giáo đầu.
Giang Đình và Khổng Tiêu ngồi dưới đất tựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, cô vừa làm dáng vẻ mệt muốn chết vừa nói khẽ: “Cậu nhìn cái tên Triệu Khinh Hồng kia đi, vừa nhìn đã biết là cao thủ.”
Khổng Tiêu nhìn qua rồi gật đầu như thật: “Ừ, xem ra chỉ kém anh một chút.”
Giang Đình nghe nàng nói mà hết hồn: Nà ní?
Khổng Tiêu nói: “Anh Giang, anh mới là người giỏi nhất đó, anh chỉ đang che giấu thực lực thôi đúng không, đến mồ hôi cũng không có nữa này.”
Giang Đình không ngờ đầu óc của cô nhóc này lại suy nghĩ chu đáo đến vậy, để tránh người ngoài nhìn ra manh mối, cô vội giơ tay quẹt mồ hôi trên trán Khổng Tiêu rồi quệt lên trán mình.
Khổng Tiêu bị hành động của cô làm cho khϊếp sợ, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Anh Giang, anh không chê tôi hôi sao?”
Giang Đình nói y như đúng rồi: “Đều là đàn ông cả, chê gì mà chê.”
Khổng Tiêu lúng túng, không nói gì.
Ngũ giáo đầu chỉ cho họ nghỉ ngơi một khắc* rồi đứng dậy tiếp tục thao luyện, chạy bộ là cách cơ bản nhất, ngoài ra còn có nhảy xa, nhảy cao, đứng tấn, vừa chạy vừa mang vật nặng, đấu vật, vân vân và mây mây.
*1 khắc= 15 phút
Giang Đình vừa vác một bao cát lớn chạy đi, vừa cảm thấy buồn bực không thôi.
Kiếp trước lúc cô giải ngũ, tốt xấu gì cũng mang cấp bậc thiếu tá, sau đó còn làm huấn luyện viên trại huấn luyện hết mấy năm, sao lại lưu lạc đến mức vác bao cát thế này vậy?╭(╯╰)╮
Bây giờ cô phải đối mặt với hai lựa chọn, một là hoàn thành thao luyện, thuận lợi trở thành một binh sĩ chính thức, mà sau này sẽ phải bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện và ra trận gϊếŧ địch từ ngày này đến ngày khác, buộc đầu vào lưng quần.
Thứ hai chính là nghĩ cách để mình được chuyển đến đầu bếp doanh, mặc dù không có cơ hội thể hiện nhưng có thể giữ lại mạng nhỏ, có đồ ăn có nước uống.
Cô đã xông pha chiến trường đủ rồi, vinh dự khi được thăng quan phong tước cũng đã từng nếm trải, cô thích nấu ăn, cô chỉ muốn sống cuộc sống yên bình thôi Ok?
Lúc này, không biết Ngũ giáo đầu đã chạy đến cạnh cô từ lúc nào, anh ta nói: “Giang Đình phải không? Kiên trì lên nào! Còn mười mấy bước nữa thôi là đến rồi! Kiên trì… Này này này!”
Anh ta tận mắt nhìn Giang Đình mới khi nãy còn chạy rất ổn định, chợt “bịch” một tiếng ngã nhào xuống đất, bao cát lăn sang một bên, còn người thì nhắm nghiền mắt bất cmn tỉnh nhân sự rồi.
Ngũ giáo đầu ngơ ngác, các tân binh vây quanh cũng đơ ra, sao mà nói ngất là ngất luôn được vậy?
“Quân y đâu?! Đi tìm quân y!” Ngũ giáo đầu rống lớn một tiếng, vội cho người đi tìm quân y.
Khổng Tiêu chen qua đám đông, vẻ mặt hốt hoảng: “Anh Giang? Anh Giang… Anh sao thế?!”
“Các cậu khiêng cậu ta đến chỗ râm đi!” Ngũ giáo đầu chọn hai người khiêng Giang Đình đi, chính là Triệu Khinh Hồng và Khổng Tiêu.
Hai người một người khiêng vai một người khiêng chân, đưa Giang Đình đến dưới một chiếc chòi.
Mặc dù Khổng Tiêu gầy yếu, nhưng nàng làm nông từ nhỏ, sức lực cũng lớn, vả lại Giang Đình suy cho cùng cũng là phụ nữ, khung xương nhỏ, nâng lên cũng không quá mất sức.
Khổng Tiêu nhìn gương mặt của Giang Đình, trong lòng lẩm bẩm, lần này chắc không phải là anh Giang đang giả bộ đấy chứ?