Khổng Tiêu cười híp mắt, lén lút cho Giang Đình xem màn thầu mà nàng đã giấu: “Đợi khi nào chúng ta đói rồi ăn.”
Giang Đình cười bất lực: “Coi chừng bị thiu đấy!”
Khổng Tiêu buộc chặt bao quần áo, nhìn dáo dác xung quanh như ăn trộm: “Mới nửa ngày thôi, không thiu đâu.”
Nàng định giữ lại cho Giang Đình ăn, tối qua Giang Đình mang đồ ăn về cho nàng, nàng không có gì đền đáp, buổi sáng ăn cháo là đủ lấp bụng rồi, chiếc màn thầu này cứ để dành đi.
Nàng là con gái, không ăn được nhiều. Nhưng Giang Đình là “đàn ông”, sức ăn chắc chắn lớn hơn nhiều. Nàng quyết định sau này phải ăn ít lại, dành phần cho Giang Đình.
Ăn sáng rửa bát xong, mặt trời đã treo trên đường chân trời, trong đại doanh cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Rất nhanh đã có một nhóm Bách hộ đến tân binh doanh, người nào người nấy cao to lực lưỡng, mặt mày đen nhẻm, vẻ mặt nghiêm túc, trên eo đeo trường kiếm hoặc đao lớn. Ánh mắt bọn họ nhìn nhóm tân binh như đang nhìn lũ dê đi lạc vào bầy sói.
Bây giờ trong doanh số lượng của tiểu binh là nhiều nhất, trên tiểu binh là Tiểu kỳ, sau đó là Tổng kỳ, còn có Bách hộ, Thiên hộ, Chỉ huy thiêm sự, Chỉ huy đồng tri, cao nhất là Chỉ huy sứ.
Còn đại tướng quân thì đóng quân ở biên thành cách Yên Tử Khê ba trăm dặm chứ không ở trong doanh.
Những Bách hộ này đều là người tòng quân lâu năm, bản thân vốn đã có nền tảng võ công, lại thêm khổ luyện trên chiến trường, bọn họ thừa sức huấn luyện tân binh.
Mỗi Bách hộ làm giáo đầu của tân binh hai doanh trướng, giáo đầu của Giang Đình và Khổng Tiêu họ Ngũ, là người trẻ nhất trong các Bách hộ. Anh ta trông cũng chỉ đến ba mươi, còn chưa để râu, tướng mạo vô cùng điềm đạm nho nhã, nếu không vì da đen quá thì sẽ giống một người đọc sách.
Anh ta cũng không có vẻ hung thần ác sát như những giáo đầu khác, trái lại trên mặt còn mang một nụ cười nhàn nhạt khiến người khác nhìn vào đã có cảm giác gần gũi.
Nhưng kiểu người có nhiều đặc điểm khác với đặc trưng của vật hy sinh trong tiểu thuyết, hơn phân nửa là có chút vai diễn.
Quả nhiên, sau khi Ngũ giáo đầu điểm danh, Giang Đình mới phản ứng lại.
Trong doanh trướng khác có một người đàn ông tên Triệu Khinh Hồng, chính là nam chính nguyên tác.
Còn Ngũ giáo đầu chính là Bá Nhạc đã “đào” nam chính ra từ trong tân binh doanh, đồng thời cũng chính là sư phụ đầu tiên của nam chính. Chẳng qua người này chính là một con hổ mặt cười, lúc huấn luyện người khác không hề nương tay chút nào.
Trong nguyên tác nam chính và nữ chính đã quen biết nhau trong tân binh doanh, sau này lại được phân đến cùng một đại doanh, trở thành anh em tốt kề vai chiến đấu.
Giang Đình liếc sang Khổng Tiêu bên cạnh, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Khổng Tiêu cầm đao gϊếŧ người.
Ngũ giáo đầu điểm danh xong, căn dặn đơn giản, sau đó bảo các tân binh bắt đầu chạy vòng quanh đại doanh.
“Hôm nay là ngày đầu tiên, hoạt động gân cốt trước đã, ba ngày đầu tiên chúng ta sẽ thao luyện thể lực, đợi thể lực tăng lên thì sẽ huấn luyện thứ khác!”
Ngũ giáo đầu ung dung chạy theo, giọng điệu vẫn mang vẻ ôn hòa, song lời nói ra lại hù chết người.
“Đừng để bị tụt lại phía sau, người bị tụt lại sẽ phải chạy thêm mười vòng, người không kiên trì được đến buổi trưa sẽ không được ăn cơm!”
“Hả? A… Đừng mà!” Các tân binh đau khổ than khóc, vội vàng lê bước chân nặng nề chạy về phía trước, còn chưa chạy được hai vòng đã thở hổn hển như chó.
Giang Đình chạy liên tục mấy vòng cũng không có cảm giác gì, chỉ có hơi thở hơi nặng hơn, nhưng vì không để người khác phát hiện chuyện khác thường, cô buộc phải giả vờ thở hồng hộc.
Điều khiến cô ngạc nhiên chính là Khổng Tiêu, người mà cô vốn tưởng rằng có tố chất thân thể không ổn, thế mà cũng có thể tiếp tục kiên trì, hơn nữa tình huống còn tốt hơn người bình thường rất nhiều, chỉ có gương mặt đỏ hồng, mồ hôi tuôn ra như suối.