Giang Đình nói: “Mang về cho anh em của tôi chứ gì.”
Cô đã dọn dẹp cả rồi, dù ngày mai có người phát hiện thức ăn trong hộp bị người ta ăn mất thì cũng không tìm được là ai làm.
“Đi đây, hẹn gặp lại nhé.” Giang Đình xoay lưng vẫy tay với y, ung dung đi ra ngoài, đợi đến khi tới được chỗ không người mới thở phào một hơi.
May mà cô thông minh, kịp thời tắt bật lửa, sau đó cũng không đốt lên, không ai nhìn thấy đối phương có dáng vẻ thế nào. Tóm lại tên người đàn ông này không đơn giản, tốt nhất đối phương đừng nhớ đến một tiểu lâu la như cô đây.
Cô mò mẫm trong đêm về tới tân binh doanh, nhẹ tay nhẹ chân về lại chỗ của mình, gọi Khổng Tiêu dậy.
Khổng Tiêu mở mắt, vừa định lên tiếng, Giang Đình đã che miệng nàng lại, nhìn vào đôi mắt trừng lớn của Khổng Tiêu nói khẽ: “Theo tôi ra ngoài.”
Khổng Tiêu rất tin tưởng cô, vừa nghe thế đã vội vàng bò dậy, theo cô đến chỗ hẻo lánh như đi ăn trộm vậy.
Giang Đình lấy bánh và thịt hầm còn mang theo hơi ấm cơ thể từ trong ngực ra: “Ăn đi, chỉ mang về được chừng này thôi.”
Haizz, nếu như không gặp phải người đàn ông kia thì đã có thể còn dư nhiều hơn rồi.
Nhưng Khổng Tiêu đã cảm động không chịu nổi, cứ như thứ mà Giang Đình cho nàng không phải mấy miếng thức ăn bị ép đến nhăn nhúm mà là một đống vàng sáng lấp lánh vậy.
“Anh… Anh đã đi đâu vậy…”
Giang Đình nói: “Đừng hỏi, ăn nhanh đi.”
Khổng Tiêu vội gật đầu, bắt đầu ăn ngấu nghiến, trông vừa đáng thương vừa đau lòng.
Giang Đình khẽ than một tiếng, đưa tay xoa đầu nàng.
Hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng chiêng, thứ âm thanh “keng keng keng” chói tai thủng màng nhĩ kia khiến các tân binh còn đang say giấc nồng thoắt cái đã bật khỏi giường như xác chết sống dậy.
“Dậy đi dậy đi! Ăn sáng nào!”
“Ăn sáng á?” Các tân binh mừng rỡ vô cùng, vừa ngủ dậy đã được ăn rồi, quả nhiên lời cầu nguyện trước khi ngủ đêm qua thật sự có tác dụng!
Cứ tưởng là buổi sáng không có cơm ăn còn phải đợi đến buổi trưa nữa chứ.
Bọn họ tức tốc mặc quần áo, tắm rửa xong xuôi rồi cầm bát chạy đi xếp hàng.
Hai người Giang Đình và Khổng Tiêu lại không vội đến thế, đồ tối qua ăn vẫn chưa tiêu hóa hết.
Các cô xếp hàng phía sau đội ngũ, thấy người nhận được bữa ăn đều vui mừng vô cùng, có người còn nói: “Đồ ăn sáng nay thế mà còn ngon hơn đồ ăn bữa trưa hôm qua nữa!”
“Hôm nay có chuyện vui gì à? Mới sáng sớm đã có thể ăn màn thầu với cháo, còn được ăn một thìa tương đậu lớn nữa!”
Người nhận được bữa ăn bưng bát, bắt đầu ăn một cách vui sướиɠ thỏa mãn.
Khổng Tiêu cũng bật cười: “Xem ra hôm nay không cần nhịn đói rồi.”
Nàng nhìn về phía Giang Đình, nhưng lại thấy sắc mặt của Giang Đình có chút kỳ lạ: “Anh sao vậy anh Giang?”
Giang Đình lấy lại tinh thần, nói: “Không có gì.”
Nhưng dường như chuyện này có hơi trùng hợp, tối qua cô mới nói tân binh chịu đói một ngày, hôm nay đã có thêm đồ ăn rồi à?
Mặc dù không đói lắm, nhưng Giang Đình và Khổng Tiêu cũng ăn sạch đồ ăn trong bát, dù sao chẳng ai biết trước được bữa ăn tiếp theo có đúng với lịch trình hay không.
Mỗi người được ăn nửa bát cháo lớn, một chiếc màn thầu lớn bằng nắm tay, nửa thìa tương đậu.
Cháo được nấu từ hạt ngô, cũng tức là gạo kê, là loại lương thực được trồng rộng rãi và dễ bảo quản nhất hiện, cả bát vàng ươm, nhìn mà ấm lòng.
Màn thầu cũng màu vàng, hơi cứng, khô khan vô cùng, nếu không nhờ ăn chung với cháo thì chắc cổ họng sắp rách luôn rồi, nhưng cũng chống đói rất tốt.
Tương đậu chủ yếu là ngâm đậu nành cùng với ớt và gừng, một cục nâu sẫm trông không quá ngon miệng nhưng có ưu điểm là bỏ nhiều muối, có thể bổ sung lượng muối, rất hợp để ăn kèm với cơm.
Đợi đến mùa đông, tuyết lớn lấp kín đường, đậu tương và dưa muối chính là món ăn chủ yếu.
Giang Đình cảm thấy, chỉ mấy ngày ngắn ngủi sau khi vào quân doanh, yêu cầu của cô với thức ăn đã tuột dốc không phanh, chỉ cần là thứ có thể miễn cưỡng nuốt được thì đều là đồ ngon!