Lúc này Triệu Khinh Hồng bước tới ngồi xổm trước mặt Giang Đình, vươn tay muốn chạm vào cô.
Khổng Tiêu vội kêu lên: “Anh làm gì đó?”
Ánh mắt Triệu Khinh Hồng bình tĩnh, dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt: “Tôi có chút hiểu biết về y thuật, tôi muốn giúp anh ấy kiểm tra tình huống.”
Khổng Tiêu còn chưa nói gì đã bất chợt cảm giác được ngón tay của Giang Đình khẽ chạm vào chân nàng. Nàng bừng tỉnh, quả nhiên anh Giang đang giả bộ!
Vậy nhất định không thể để người này kiểm tra, nếu không sẽ lộ tẩy mất.
“Đừng! Anh đừng động vào anh ấy!” Khổng Tiêu giơ tay chặn tay của Triệu Khinh Hồng lại.
Triệu Khinh Hồng khó hiểu nhìn Khổng Tiêu, Khổng Tiêu vì giúp đỡ “anh em” mình nên nàng cũng trừng mắt nhìn lại, không chịu yếu thế.
Lúc này có người hô lên: “Quân y đến rồi!”
Giang Đình nghe thế, biết mình không thể giả vờ được nữa, bèn chậm rãi mở mắt tỉnh dậy.
“Anh Khổng à, tôi đang ở đâu vậy?” Cô ra vẻ yếu ớt ngồi dậy.
Kỹ năng diễn xuất của Khổng Tiêu không quá tốt, nhưng cũng cố gắng phối hợp: “Khi nãy anh ngất đi, bọn tôi đưa anh qua đây. Anh thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu hay không?”
Giang Đình lắc đầu: “Tôi không sao, bệnh cũ thôi.”
Triệu Khinh Hồng nhìn hai người với vẻ nghi ngờ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Vậy anh nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Đình gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt: “Cám ơn người anh em nhé.”
Triệu Khinh Hồng gật đầu, sải bước rời đi.
Lúc này Khổng Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nàng trừng Giang Đình một cái: “Tôi sắp bị hù chết rồi này.”
Lúc này quân y đã đến và kiểm tra đơn giản cho Giang Đình, đương nhiên không tìm ra được bệnh tật gì cả, chỉ có thể xem như cô bị cảm nắng, cho cô hai viên thanh lương đan.
Một trận giày vò qua đi, thời gian đã đến giờ ngọ, các giáo đầu đều cho tân binh giải tán chuẩn bị ăn trưa.
Có lẽ là do buổi thao luyện đã chính thức bắt đầu nên đồ ăn cũng tốt hơn hôm qua một chút, mỗi người một bát cơm ngô, một miếng cơm lúa mạch, nửa thìa tương đậu và một thìa cỏ răng kiếm luộc.
Cơm lúa mạch làm thành bánh tiểu mạch thô, nhưng chất bột thô hơn bột mì nhiều, cũng là thứ khiến người ta ăn mắc nghẹn, được cái vị ngon hơn màn thầu một chút, hương lúa mạch rất nồng.
Bách hộ dùng bữa cùng bọn họ, chẳng qua được ăn nhiều hơn họ một miếng cơm lúa mạch.
Thức ăn thế này không thể nói là ăn no, chỉ có thể nói là vẫn ổn, người có sức ăn lớn có thể chưa đến bữa sau đã thấy đói rồi.
Các tân binh ăn uống thoải mái để an ủi cơ thể và tinh thần bị tổn thương vào buổi sáng.
Các Bách hộ ngồi đằng xa nói nói cười cười, dường như đang cười nhạo đám tân binh ngốc nghếch này.
Giang Đình vừa chấm bánh lúa mạch vào nước xốt rồi đưa vào miệng cắn một ngụm, vừa vỗ ngực để đẩy thức ăn bị nghẹn xuống.
Lúc này, có bốn người dừng lại trước mặt họ, Khổng Tiêu khựng lại, Giang Đình cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đây chẳng phải là bốn tên lưu manh bị cô đạp xuống sông thành “vịt mắc cạn” hay sao?
Bốn người này ở doanh trướng bên cạnh Giang Đình, lần này cũng được phân làm cấp dưới của Ngũ giáo đầu, bọn họ đã chú ý đến Giang Đình và Khổng Tiêu từ lâu. Hai thằng nhãi này, một người đạp bốn người bọn chúng xuống sông, một người ra vẻ trung trinh tiết liệt không để người khác trêu chọc.
Lần này xem ra chúng đã tìm được cơ hội rồi.
Khổng Tiêu cố giữ bình tĩnh: “Các cậu muốn làm gì?”
Tên lưu manh dẫn đầu khoanh tay, trên mặt treo lên nụ cười: “Ái chà, đây chẳng phải là Giang đại hiệp hay sao? Sao hôm nay không làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa mà lại chuyển sang khổ nhục kế thế?”
Tên lưu manh bên cạnh nói: “Tôi biết nè, thằng nhóc này muốn trốn thao luyện nên mới giả ngất đấy!”
“Đúng vậy! Bọn tao sẽ tìm giáo đầu vạch trần mày!”
“Sợ rồi hả? He he, sợ thì quỳ xuống cầu xin đi, bọn tao có thể cân nhắc việc tha cho mày.”