"Đúng đúng, cha nương, tổ mẫu, mọi người nghe con giải thích." Giang Vinh lập tức đứng dậy, chạy lên quỳ xuống trước mặt tổ mẫu, ôm chân tổ mẫu khóc:
"Tổ mẫu, cháu không cố ý đánh nhau, là Giang Phong muốn tống tiền, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ cháu, sau đó cố ý bị thương trước mắt nha dịch, lừa hai mươi hai lượng bạc của cháu.”
“Mà con đến phòng thu chi lấy một trăm lượng bạc, không phải muốn đi nơi ô uế kia, thật ra là vì danh tiết của muội muội.”
“Tên trộm Giang Phong kia lừa tiền cháu còn chưa đủ, lại dám cầm y phục và giày thêu của muội muội rồi mang đến nơi bẩn thỉu đó, bán với giá hai mươi lượng bạc, cháu vì nghĩ đến danh tiết của muội muội, vội vàng muốn chuộc lại y phục và giày, mới tiêu trăm lượng bạc ròng."
Giang Uyển cũng quỳ xuống bên cạnh huynh trưởng.
Nàng ta không thể tưởng tượng nổi mà rơi lệ.
Thật sự không nghĩ tới Giang Phong lại làm ra chuyện như vậy, đúng thật là...
Trong lòng nàng ta vốn dĩ không có ấn tượng gì về người huynh trưởng này, bởi vì hắn rất nhanh liền...
Bây giờ nghe được loại chuyện này, cũng không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ đến y phục và giày của mình bị loại người dơ bẩn đó mặc lên, nhịn không được mà thấy ớn lạnh.
Nước mắt nhanh chóng tràn ngập đôi mắt, tí tách rơi xuống.
Nàng ta còn chưa kịp mở miệng, đã khiến người khác đau lòng không thôi, hận không thể thay nàng ta làm hết mọi chuyện.
Giang Hoài Viễn vốn dĩ muốn đánh tên nhi tử bất hiếu, không ngờ sự việc tối nay lại có liên quan đến Uyển Nhi, cầm roi, đánh cũng không được, không đánh cũng không được.
Giang Uyển lớn lên cực đẹp, dáng người dung mạo đều có bóng dáng của a nương nàng ta, diễm lệ xinh đẹp, nhưng vầng trán lại giống a cha, mịn màng tròn trịa, rất thanh thoát. Đôi mắt hơi giống tổ mẫu một chút, mi mày thuỷ nhuận ẩn tình, nàng ta gần như được đắp nặn từ nét đẹp của cả nhà, mắt sáng răng sáng, tuyệt mỹ vô song, lại đoan trang hào phóng.
Còn Giang Vinh lại giống cha hắn ta, vẻ ngoài khá nghiêm chính.
Đôi mắt có hơi giống mẫu thân, lanh lẹ đảo loạn, cảm giác không được trung thực lắm.
Giang Uyển quỳ xuống bắt đầu nhận sai: "Uyển nhi là nghĩ đến lần trước Du tỷ tỷ đến y phục cũng rách rưới, cho nên tặng một bộ y phục và giày mà Uyển nhi cực kỳ thích, không nghĩ tới bọn họ sẽ… Uyển nhi biết sai rồi."
Lão phu nhân tức đến nỗi bàn tay run rẩy, vỗ mạnh xuống ghế.
Mười tám viên đá phù dung vàng ròng được khảm phỉ thuý cũng bị chấn động đến kêu lên lanh lảnh.
"Cả nhà đó đều là người xấu từ trong xương cốt. Lúc đầu ta trục xuất hắn ra khỏi gia môn, các ngươi còn nói giúp, các ngươi nhìn xem bây giờ, a di đà phật, a di đà phật."
Ngô thị cũng không nhịn được tức giận lẩm bẩm: "Lúc đầu đã đưa một trăm lượng bạc ròng, bây giờ lại lừa Vinh nhi hai mươi hai lượng bạc, lại đến nơi bẩn thỉu đó để lừa hai mươi lượng bạc, nhiều bạc như vậy cũng đủ để bách tính bình thường tiêu xài mấy năm, nghe nói bọn họ còn muốn bán nữ nhi làm nô, cả nhà này đúng thật là lòng tham không đáy."
Vυ' già Dao cô ở bên người lão phu nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lúc đầu bà ta dưới sự đồng ý ngầm của lão phu nhân, giữ lại chỗ bạc kia.
Mà Giang Vinh cũng hơi chột dạ cúi đầu, không nói hắn ta thấy Giang Phong kia đưa hai mươi lượng bạc cho nha dịch, mà y phục kia chỉ bán năm lượng bạc. Hắn ta bỏ ra hai mươi lượng bạc để chuộc lại y phục, tám mươi lượng dư lại là tiêu hết, loại địa phương kia chi tiêu thật sự quá tốn kém.
Cuối cùng Giang Hoài Viễn vẫn quất nhi tử hai roi, bởi vì hắn ta tuổi còn nhỏ như vậy lại dám đến loại địa phương kia.
Giang Uyển cũng bị phạt cấm túc.
Giang Vinh bị đánh hai roi khóc đến mức kêu trời gọi đất.
Lão phu nhân không khỏi mắng nhi tử: "Tạo nghiệt!"
Giang Hoài Viễn giận đùng đùng rời đi.