Giang Vinh được đưa về phòng, nằm sấp xuống.
Cha hắn ta lần này xuống tay tàn nhẫn, y phục đều bị quất rách.
Giang Vinh sống trong nhung lụa từ nhỏ, da non thịt mềm, véo một cái cũng để lại dấu ấn, bây giờ nhìn những vết bầm tím đan chéo sau lưng, cực kỳ đáng sợ.
Lão phu nhân nhìn đến nỗi đau lòng, thưởng cho hắn ta một cái gối ngọc, để hắn ta nằm trên gối ngọc, có thể cảm thấy mát lạnh một chút.
Lại sai hạ nhân chuyển hai chậu băng đặt ở gần cửa, phái nha hoàn ngồi đối diện chậu băng quạt gió, như vậy gió thổi ra cũng mát hơn một chút.
Nhìn thấy Ngô thị lau nước mắt, lão phu nhân thật sự mắt không thấy tâm không phiền, quay trở về.
Khi Ngô thị nhìn tấm lưng của nhi tử, không nhịn được khóc sướt mướt nói: "Sao cha con nhẫn tâm như vậy? Đều trách cả nhà lòng dạ hiểm độc kia, sau này nhớ rõ tránh càng xa càng tốt, gặp phải liền xui xẻo, không có chuyện tốt."
Thấy nữ nhi vẫn còn đứng ở trước mặt, càng tức không chỗ phát tiết: "Con đúng là đồ đầu gỗ, ngốc nghếch, nếu không phải vì con, huynh trưởng con sẽ không bị đánh, về phòng của con đi."
Giang Uyển nhìn tấm lưng của huynh trưởng, vết thương không nghiêm trọng, thật sự rất đau lòng, bởi vì huynh trưởng vì nàng ta nên mới bị thương, không nhịn được mà lên tiếng: "Ca ca, huynh yên tâm, ác giả sẽ có ác báo."
Giang Vinh kêu lên ai dô ai dô, thật ra không đau như vậy, trong phòng mát mẻ vô cùng thoải mái.
Xua tay bảo muội muội quay về, không muốn nàng ta nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.
"Ta không sao, muội đừng lo lắng."
Đợi Giang Uyển trở về, trong phòng chỉ có a nương, Giang Vinh không muốn giả vờ, muốn ngồi dậy, kết quả lật người lại cảm thấy đau lưng.
Chỗ đó là bị Giang Phong đá.
Đau âm ỉ, Giang Phong nhà kia chính là chó dại, sai vặt và hộ vệ đều ngăn cản, hắn thế mà lại còn muốn đá hắn ta.
Giang Vinh đột nhiên tò mò hỏi: "Nương, lúc đó Nhị thúc vì sao bị tổ mẫu trục xuất khỏi gia môn, hắn phạm tội gì sai?"
Giang Vinh cảm thấy tính tình của tổ mẫu cực tốt, là người tốt bụng nhất, Nhị thúc rốt cuộc đã làm chuyện tày trời gì khiến tổ mẫu đuổi hắn ra khỏi gia môn.
Bị hỏi vấn đề này, vẻ mặt của Ngô thị có hơi không được tự nhiên.
Thật ra lúc ban đầu nàng ta cũng không biết lại có quan hệ với nàng ta.
Dao cô nói Nhị thúc thế mà lại nhìn lén nàng ta tắm rửa, còn lục soát được y phục của nàng ta ở trong phòng hắn.
May mắn lão phu nhân tin tưởng nàng ta, nàng ta vô tội.
Nếu không thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Ngô thị ban đầu là nữ nhi của thế gia đại tộc, vẫn luôn oán hận chính mình bị nhà chồng liên luỵ, rơi xuống vùng thôn quê chết tiệt này.
Sau chuyện này, không có thêm một câu oán hận nào, trong lòng ngược lại vô cùng biết ơn mẹ chồng, lúc trước còn nghĩ mẹ chồng tính tình õng ẹo, nhiều chuyện không thôi, nhưng sau chuyện lần đó, cảm thấy mẹ chồng thực sự thấu hiểu đại nghĩa, biết phân biệt thị phi, thật lòng đối xử tốt với nhi tức phụ, thế mà giữ giữ thể diện cho người ngoài như nàng ta, đuổi thân nhi tử ra khỏi nhà.
Nhưng nghĩ đến nam tử bị đuổi ra khỏi nhà, thiếu niên tài hoa, mi mày trấn tĩnh, cả người phong lưu, không ngờ rằng lại có loại tâm tư bẩn thỉu đó với nàng ta.
Không biết luân lý.
Nhưng trong lòng nàng ta lại lờ mờ có một tia kiêu ngạo, cảm thấy chính mình đẹp như tiên nữ, dung mạo vô song mới khiến thiếu niên phạm sai lầm.
Giang Vinh thấy a nương của mình ngơ ngẩn, hỏi cũng không nói, lật người nói mình buồn ngủ.
Ngô thị lại căn dặn mấy câu, mới rời đi.
Thấy mẫu thân đi rồi, Giang Vinh nằm một lúc lại không nằm được nữa, luôn cảm thấy thắt lưng đau nhói, còn là vì vị Giang Phong đá, rất tức giận, không khỏi trút giận lên hộ vệ của mình, tiện tay vớ lấy đồ vật trên đầu giường ném qua.
"Không phải ngươi nói Giang Phong kia bị vũ khí của ngươi đánh trọng thương ở đầu, hoàn toàn không thể trốn thoát, sao hôm nay hắn còn có thể đến Lệ Xuân Viện."
Hộ vệ bị ném cũng không khó chịu, thay vào đó mở miệng an ủi: "Thiếu gia chờ ngày mai xem đi, số tiền bọn họ nhận được kia cũng vừa đủ mua một cỗ quan tài."