Quá nóng bức, đến nỗi Giang Miên Miên còn nằm một mình trong chậu gỗ.
Chậu gỗ được đặt trên trụ đá, tay a nương cầm một chiếc quạt cói, vung vẩy cái quạt, cố gắng tạo một chút gió hiu hiu cho mọi người.
Giang Miên Miên cũng có thể cảm thấy hơi mát, nhưng có chút tò mò, con kiến nhỏ của nàng đi đâu rồi, a nương chuyển chậu gỗ ra ngoài, có nhìn thấy con kiến nhỏ không? Sẽ không bị giẫm chết đó chứ....
Hoặc là nó đang ở trong nệm rơm?
Hô hô.
Nàng có hơi lo lắng, nằm trong chậu gỗ, xê dịch cơ thể, lạch bà lạch bạch.
Cuối cùng vẫn là a cha ôm lấy nàng.
Cơ thể a cha tương đối mát mẻ, dù là ngày hè oi bức vẫn mát lạnh, nói dễ nghe một chút chính là quân tử như ngọc, nói khó nghe một chút đại khái là khí huyết không đủ, quá yếu, ngày hè nắng nóng thể chất vẫn yếu ớt.
Giang Miên Miên dựa vào l*иg ngực a cha, thoải mái nhìn bầu trời.
Thỉnh thoảng nghe thấy a cha nghiêng mặt khụ một tiếng.
Sau đó huynh trưởng Giang Phong bị thương cũng ho hai tiếng.
"Khụ khụ."
"Khụ khụ khụ."
Năm tháng dài đằng đẵng.
……
Ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Môn bài của Giang phủ đã bị năm tháng dài lâu nhuộm màu, đã hoen ố.
Giang Vinh mang theo gã sai vặt và hộ vệ lặng lẽ đẩy cửa vào nhà.
Không ngờ tới, vào cửa lại là một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Giang Vinh vừa vào cửa liền được dẫn vào đại đường.
Trong đại đường, tổ mẫu, a nương, a cha đều có mặt, muội muội Giang Uyển đứng ở bên người tổ mẫu, nháy mắt ra hiệu với hắn ta.
Giang Vinh nghĩ trong lòng, xong rồi, cha ở đây, hôm nay hắn ta nhất định sẽ phải bị đánh một trận.
"Quỳ xuống!" Nam tử uy nghiêm trong đại sảnh mở miệng mắng.
Giang Vinh nhanh nhẹn quỳ xuống, gã sai vặt hộ vệ phía sau đã quỳ xuống trước một bước.
"Cho ngươi đi học, ngươi lại cả ngày không học cho giỏi, đánh nhau thì thôi đi, lại dám bỏ ra trăm lượng bạc ròng, đi đến nơi ô uế như vậy, nhìn ngươi như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra họa lớn, không bằng đánh chết từ sớm." Nam tử thực sự tức giận, nhìn nhi tử ruột đang quỳ trong đại sảnh, mặt mày không kiên nhẫn, tay hắn ta cầm một cây roi dài, muốn đích thân động thủ.
Lão phu nhân ngồi ở chính giữa, mặc phật bào, mi mày xuất trần, trong tay cầm mặt dây chuyền khảm vàng ròng phối với mười tám viên đá phù dung nhẹ nhàng gạt đi gạt lại.
Nghe lời nhi tử nói, khẽ cau mày nói: "Đây là đang nói cái gì, hài tử còn nhỏ, không hiểu thì dạy, sao lại có thể mở miệng liền chết này chết nọ, a di đà phật, Bồ Tát thứ tội."
Nghe lời thân nương nói, lông mày của Giang Hoài Viễn càng nhíu chặt lại.
Lúc đầu đệ đệ phạm sai lầm, thân nương nghiêm khắc không gì sánh được, chẳng lẽ là yêu càng sâu đánh càng đau, đến chỗ nhi tử của hắn ta, phạm lỗi sai gì cũng không cho quản, cứ thế về sau, chắc chắn trở thành mầm tai hoạ.
Thấy tay tướng công cầm roi, một nữ nhân dáng người yểu điệu, tướng mạo xinh đẹp, lo lắng đến mức hận không thể bổ nhào lên người nhi tử.
"Tướng công, chàng nghe Vinh nhi giải thích trước rồi lại trách tội sau, Vinh nhi trước nay nghe lời, hôm nay làm chuyện khác thường, chắc chắn có lý do trong đó." Ngô thị kéo tay áo của tướng công, nũng nịu cầu xin.
Lão phu nhân nhìn động tác của Ngô thị, mi mày hơi nhíu lại, động tác gẩy mười tám viên đá trong tay lại nhanh hơn một chút.