Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 30: Cắt cỏ 2

"A a a a!"

Tiếng khóc to rõ vang lên.

Nào ngọt, đắng ơi là đắng, đâu chỉ có mỗi đắng chát, mà là ngũ vị tạp trần, đắng tới mức lá gan nàng đau, bụng nàng đau, chân nàng đau...

Nhìn muội muội thế này, gương mặt chịu khổ cả một đêm của Giang Du rốt cuộc không nhịn cười được, bật cười ha ha.

Những người khác cũng không nén được cười.

...

Đẩu chuyển tinh di, gió thổi cỏ lay.

Tro của lá ngải cứu cũng bị thổi tan.

Một ngày mới.

Đại ca bó tã trên đầu thế mà còn muốn đi ra ngoài, hơn nữa ra ngoài rất sớm, trời chưa sáng đã cầm theo cái túi vải đó đi.

Cha cũng trời chưa sáng đã đi ra ngoài bắt đầu làm việc.

Hai cha con cùng đi.

Sáng sớm, tỷ tỷ Giang Du điệu nàng đứng dưới đại thụ, dõi mắt nhìn huynh trưởng và cha rời đi.

Đã đứng được một hồi.

Đầu Giang Miên Miên đặt trên bờ vai của a tỷ, cũng nhìn một hồi lâu.

Bóng dáng của huynh trưởng và cha dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa trở về nhà.

Nàng không biết a tỷ là đang lưu luyến cha và đại ca, hay là đang lưu luyến y phục và giày thêu bên trong chiếc túi vải đó.

Gió sớm có hơi lớn.

Thổi tóc a tỷ bay tán loạn.

Quét qua mặt Giang Miên Miên rất ngứa. Thế là nàng to gan tiểu tại chỗ.

Giang Du cảm thấy sau lưng nóng ướt, vội vàng chạy vào trong phòng.

"A nương, a nương..."

Giang Miên Miên thuận tiện ị ra những dãi phân khỏe mạnh.

Sau khi lại uống thêm một bữa sữa, a nương định thả nàng vào trong chậu gỗ nàng hay dùng. Thế nhưng lúc mới thả xuống, Giang Miên Miên đã thấy dưới đáy chậu gỗ có một con kiến lớn đang ngó dáo dác, nàng liền cảm thấy càng đau đầu...

Hu hu ┭┮﹏┭┮

Nàng dùng sức nắm y phục của a nương.

A nương đã nới lỏng cả tay, nàng thế mà vẫn tóm y phục a nương, dán sát vào người a nương, nhất quyết không hạ người xuống chậu gỗ.

Ai hiểu chứ, thú cưng mình nuôi mình còn bị hù muốn chết...

Tần Lạc Hà hết cách, tưởng rằng hôm qua nàng ấy rời nhà nên khiến hôm nay hài tử nhà mình càng bám nàng ấy hơn, dứt khoát vác nàng trên lưng.

Hôm nay nàng ấy muốn vào sâu trong núi hơn, xem xem có thể săn ít đồ hay không. Đầu của A Phong chảy nhiều máu như vậy, còn có nha đầu Tiểu Du kia, mắt cá chân bị mài rách cả một mảng to thế nhưng vẫn kiên cường không rên một tiếng. Nếu không phải nàng ấy đi tiểu đêm có ghé sang thăm khuê nữ, đắp chăn cho nó thì hoàn toàn không có phát hiện gót chân của khuê nữ đã bị mài mất đi một miếng thịt.

Chiếc giày thêu kia vốn đã nhỏ, mà lại là chuyên dựa theo khổ chân nhỏ của Giang Uyển để làm, đã có khuôn mẫu, cưỡng chế mang vào khẳng định không được.

Ăn cái gì bổ cái nấy, ăn phần nào bổ phần nấy, máu thịt khẳng định phải dùng máu thịt để tẩm bổ.

Tần Lạc Hà chờ tướng công và A Phong ra cửa rồi mới lục một cây đầu mâu dưới giường.

Vết rỉ loang lổ, đã rất lâu chưa dùng.

Nàng ấy đặt đầu mâu ở bên trên tảng đá trong viện để rèn.

"Xoạch xoạch xoạch..."

"Hoắc hoắc hoắc..."

Sắt và tảng đá va chạm phát ra từng tiếng vang.

Mỗi lần a nương làm việc đều mang đến cảm giác rất có sức mạnh và cảm giác có tiết tấu. Ngay cả chuyện mài đầu mâu này, tiết tấu nhịp điệu đều vô cùng tốt, khiến cho Giang Miên Miên trên lưng đã hơi buồn ngủ.

Nàng có chút hiếu kỳ nhà mẫu thân của a nương làm gì.

Vết rỉ loang lổ ở đầu mâu rất nhanh đã được mài sáng trong tay Tần Lạc Hà, lóe lên những ánh sáng yếu ớt.

Giang Du ngồi xổm ở trước mặt a nương, hỗ trợ thỉnh thoảng thêm ít nước.

Nàng ấy biết a nương làm vậy là muốn giấu cha đi đi săn.

Huynh trưởng Giang Phong đi săn sẽ bị cha mắng, cha cảm thấy nguy hiểm.

"A nương, con cũng lên núi với nương có được hay không."

"Không được, con ở nhà chăm muội muội." Tần Lạc Hà từ chối ngay.

"Trên núi nguy hiểm, ngộ nhỡ có gì, con không giúp kịp."

Tiểu cô nương ở tuổi này vẫn có chút phản nghịch, a nương càng không cho, Giang Du càng muốn đi.

Giang Miên Miên nhìn a tỷ vẫn đang phồng má, lẩm bẩm.

Tiếp đó đã nghe a nương nói: "Cô nương xem chân nhỏ là đẹp, con làm việc với nương, đã là chân to rồi, lại đi leo núi, bàn chân không chỉ lớn mà còn dày hơn, về sau sẽ khó mà coi mắt với người ta.”

Giang Du rụt rụt chân.

Nàng ấy không phục nói: "Thế nhưng không phải a nương cũng gả cho cha."

Rốt cuộc cũng không còn nói muốn lên núi nữa.

Giang Miên Miên cảm thấy a nương thật sự có phần lợi hại, nhìn thì cường tráng thô lỗ nhưng nói chuyện thì rất biết nắm trọng điểm.

Tần Lạc Hà đã mài xong đầu mâu, bỏ đầu mâu vào bên trong khung, chuẩn bị lên núi xong rồi đeo cây mâu và đầu mâu lên.

Giang Miên Miên lại uống một bữa sữa trong ngực của a nương mới lưu luyến không rời đổi sang cái ôm của a tỷ.

Nhìn a nương đã cài nút thắt xong xuôi, lưu loát đeo lên lưng, cầm trường mâu, cây gậy trong tay đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa a nương đã đυ.ng phải người trong thôn, đôi bên ân cần thăm hỏi lẫn nhau.

"Lạc Hà tẩu tử đi làm việc đó à?"

A nương vẫy vẫy cây gậy bên trong tay áo, nói:

"Nhàn rỗi quá, đi hái ít cỏ."