Hôm nay là tiết Trung Phục.
Thích hợp trồng trọt nuôi thêm gia súc, nhận nuôi con cái thu lễ, kị xây lại mộ.
A nương lên núi rồi.
Giang Du điệu muội muội, trong tay xách một cái thùng nho nhỏ có màu hoàng kim, chính là thùng nướ© ŧıểυ.
Tạo hình có phần giống giỏ hoa gỗ, dưới đáy là chậu gỗ tròn, bên trên chậu gỗ có làm một tay cầm bằng dây leo, tròn giống hình vòm.
Thừa dịp mặt trời không quá chói chang, nàng ấy phải tưới một chút nước mới trồng cây. Không thể tưới nước thẳng vào, tưới thẳng vào sẽ khiến cây bị nóng chết.
Muốn thêm nước, ước chừng tỉ lệ 1:9, thế là tương đối vừa vặn.
Giang Miên Miên che mắt, thùng hoàng kim nho nhỏ này là thùng chuyên dụng của nàng.
Đồng thời cũng có chút tò mò, nước … nướ© ŧıểυ này của nàng, sau khi pha loãng, thêm nước, tưới cây, liệu có một chút tác dụng đặc biệt nào hay không...
Nếu có...
Chậc chậc.
Tưới cây xong, a tỷ điệu nàng trở về phòng.
A tỷ tiếp tục công việc thêu thùa may vá.
Bởi vì trời nắng hơi gắt nên ngồi ở dưới mái hiên.
Giang Miên Miên được đặt vào chậu gỗ, bị ép bồi dưỡng tình cảm với thú cưng của nàng là con kiến nhỏ.
Người khác xuyên qua cầm linh tuyền trong tay đại sát tứ phương, tay nàng cũng cầm linh tuyền nhưng ngay cả một con kiến cũng đấu không lại.
Sợ, quá sợ rồi.
Giang Miên Miên vừa nằm xuống liền thấy con kiến đen ưu tú đang ở mép chậu gỗ, vị trí cũ quen thuộc, thậm chí vị trí kia đã hơi móp méo, không biết có phải là nó đào hay không, trông rất hợp với cơ thể của nó.
Giang Miên Miên yên lặng đưa tay, nắm tay, vươn tay, nắm tay. Với tư cách là một nhân loại thì sẽ có điểm khác với động vật, khác ở chỗ nhân loại có thể sử dụng công cụ, nếu nàng có thể bắt được một cây gậy, nàng sẽ dám gẩy con kiến đi.
Giang Miên Miên luyện tập cầm nắm, đồng thời nhìn con kiến giây lát, nếu như nó dám tới gần, nàng sẽ lập tức... Khóc thành tiếng.
Qua rất lâu thấy con kiến không có động tĩnh, ngoan ngoãn ở chỗ lõm, nàng lại chuyển lực chú ý sang nhìn a tỷ.
Chiếc kim và loại chỉ mà a tỷ dùng để may vá chính là loại kim và chỉ rất phổ thông, không phải đang thêu đồ nên chỉ may không có màu sắc lòe loẹt.
Hẳn là đang may đế giày, nhà nghèo thì phí giày.
Một đâm một đâm, một vòng một vòng, xuyên châm dẫn tuyến tầng tầng lớp lớp, khiến đế giày trở nên vừa rắn chắc vừa mềm mại, thế là có thể đi con đường càng xa hơn, đến chỗ xa hơn, cũng có thể đi từ nơi rất xa trở về nhà.
Chỉ cần không nhìn đối diện đầu kim thì cũng là một chuyện rất giải tỏa áp lực.
Sau một loạt luồn qua luồn lại thì chính là một vòng, nhanh hơn so với mũi thêu chữ thập gì đó mà nàng từng thấy.
Tốc độ tay của tỷ tỷ, nếu khâu vết thương hẳn là cũng rất lưu loát.
Dứt khoát quả quyết, còn rất vững, khe hở ở giữa kim khâu cũng cân xứng, rẽ ngoặt cũng rất tự nhiên, thắt nút cũng rất tốt.
Nhìn một hồi, Giang Miên Miên liền đói bụng.
A nương không ở đây, thứ ăn nàng hẳn là cháo gạo nhỉ.
Có điều nàng nhớ kỹ ngày đó cháo gạo nhìn thấy cũng chỉ có một nắm nhỏ, đã ăn được mấy ngày rồi, có lẽ đã ăn hết rồi.
Quả nhiên, nàng hô "ê a nha" vài câu, chỉ thấy a tỷ buông kim khâu xuống, trước sờ cái mông của nàng trước, phát hiện không có nướ© ŧıểυ, sau đó, điệu nàng lên, đi đến bình gốm trong phòng lấy bột lương thực tinh.
Trong quá trình này hình như chưa rửa tay?