Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 29: Cắt cỏ 1

"Gâu gâu gâu gâu."

“Ộp ộp ộp."

Trong thôn có tiếng chó sủa.

Có tiếng ếch già kêu.

Cũng không náo nhiệt, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút tĩnh mịch.

Sơn thôn ban đêm, tối đen.

Chợt có đốm lửa, nhưng cũng yếu ớt, chỉ vụt tắt vụt sáng.

Ánh đèn trong thôn dường như không bằng ánh sáng đom đóm trước mắt.

Lúc này không có đèn đường.

Người bình thường cũng sẽ không châm ngọn nến sáng liên tục, lãng phí.

Cũng may bầu trời sau cơn mưa rất sạch sẽ, đám mây đều bị mưa to tách ra.

Mặt trăng ngoan ngoãn treo ở bầu trời. Chẳng phải tròn, nhưng gần như tròn.

Giang Miên Miên là lần đầu tiên vào buổi tối còn vẫn ở bên ngoài viện.

Thật ra viện tử nhà nàng cũng không có tường cao, chỉ là bờ tường thấp nhỏ bao quanh, có một nơi còn có lỗ thủng, muốn bò vào cũng rất dễ dàng.

Hiện tại vị trí cây này vừa khéo là trồng ở trước lỗ thủng của bức tường, có một cảm giác bổ khuyết cho tường.

Dưới đại thụ.

A nương lại bê một ụ đá tới.

Vây quanh ụ đá là mấy cái ghế thấp.

Còn có ghế trúc.

Huynh trưởng Giang Phong nằm trên ghế trúc.

Giang Du rót nước cho mọi người.

Nước uống là nước ấm, không có thêm cỏ.

Bữa tối ăn đã đủ khổ rồi, nước trắng là đủ.

Cái chén cũng là làm bằng ống trúc, rất thuần thiên nhiên.

Cha cũng ngồi trên ghế thấp uống nước.

A nương bế nàng.

Ngoại trừ huynh trưởng, tất cả mọi người ngồi ghế thấp, có vẻ như cha trở nên rắn rỏi tú lệ hơn. Nhất là khi gió đêm thổi qua lọn tóc trên mái tóc dài của cha, trông cha càng thêm đẹp.

Giang Miên Miên nhìn cha một lát, lại mở to mắt hiếu kì nhìn về hướng thôn. Nhờ có ánh trăng mà còn có thể thấy lờ mờ một vài căn nhà.

Thôn có bố cục hình một cái chậu, trung tâm nhất có một vùng là các căn nhà thật lớn, mấy căn nhà liền kề sát nhau. Các căn nhà khác thì rất lưa thưa, chỉ như một chấm nhỏ rải rác. Có một vài nơi chỉ xây dựng một túp lều nhỏ, không biết là cho người ở hay là chỉ dựng lên dùng tạm?

Vị trí nhà nàng tương đối cao, chung quanh cũng có nhà ở, nhưng không hợp thành một vùng. Bên kia có mấy căn nhà tập trung, còn bên nhà nàng thì đơn độc.

Ở cổng trồng một cái cây, giống như địa bàn đã được nới rộng ra một chút, chiếm diện tích lớn hơn, có một cảm giác vui sướиɠ khó hiểu.

Đêm giữa hè, cho dù là sau cơn mưa thì cũng ấm áp.

Dưới đại thụ, thỉnh thoảng có côn trùng có cánh, con muỗi cũng có.

Giang Du chịu khó vẫy một nắm bột lá ngải cứu, trong không khí có mùi lá ngải cứu nhàn nhạt, muỗi vẫn có, nhưng hình như không cắn người.

Đại ca Giang Phong dù nằm cũng không nhàn rỗi, trong tay hắn đang lột vỏ của thứ quả màu đỏ.

Vừa rồi cha đã thả quả này vào trong nồi, nấu xong rồi vớt lên.

Lúc này mọi người vây quanh ụ đá, đều bắt tay vào lột vỏ.

"Quả này đắng chát thế, có thể làm cái gì ăn?" Giang Phong vừa lột vỏ vừa nói.

"Bảo con bình thường đừng đi ra ngoài lêu lổng, tới giúp ta một tay, nhưng con không nghe. Đây là quả quạ đỏ, quả trông giống như là miệng đỏ của quạ đen, vỏ đắng chát, hạt có thể làm thuốc, chủ trị tỳ hư tích tụ, chất thịt ngọt nhưng lợi niệu, trị táo bón." Cha vừa làm việc vừa chầm chậm nói.

Đây là lần đầu Giang Miên Miên có cảm giác, hình như cha mình thật sự rất có văn hóa.

Đây là đồ vật phạm trù Trung y nhỉ, nàng không hiểu nhiều.

Con đường thu hoạch tri thức ở thời cổ đại tương đối ít, có thể chỉ nhìn sơ quả một cái đã biết những công dụng này, rất không dễ dàng.

Có điều kể tới làm việc nhanh nhẹn thì phải nhìn a nương.

Thời giờ cha lột vỏ một quả bằng a nương có thể lột năm quả.

A tỷ Giang Du cũng có thể lột ba quả.

Đại ca không có chuyên tâm lột, cũng có thể lột hai cái.

Giang Miên Miên... Một quả cũng không giải quyết được.

Trong tay nàng có một quả, nàng sợ sẽ rơi mất nên nắm rất chặt, ngoài ra còn quơ cánh tay.

Kết quả vì nắm quá chặt, một tiếng bẹp vang lên, quả nát.

Nước quả vấy ra.

Nàng vẫn không nhịn được hiếu kì, đưa nắm tay lại gần bên miệng liếʍ thử một chút.