Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 26: Họa sát thân 2

Trên thực tế trên trán Giang Phong có hơi đau, chỉ là không muốn để cho cha và a nương lo lắng.

Bị thương, chảy máu, đương nhiên là đau.

Giang Miên Miên nhìn đã cảm thấy đau muốn chết, chủ yếu là nơi bị thương là đầu, còn lo lắng sẽ có di chứng khác. Ở đây là cổ đại, phương pháp chữa bệnh lạc hậu.

Nàng không dám khóc, lo lắng sẽ thêm phiền. Chỉ thận trọng nhìn chăm chú.

Lúc này nàng đã được đặt vào trong chậu, lại gặp con kiến đen, có điều không có tâm trạng đùa giỡn nữa rồi.

Chỉ thấy cả nhà đều đang bận rộn.

A nương và cha đều không mắng, mà là bắt đầu xử lý vết thương. A nương cầm một nắm thảo dược, đặt vào trong chén bằng đá dùng sức giã. Cha xử lý vết thương, thứ dùng để xử lý vết thương là tã của nàng, có lẽ tã là tấm vải có nhiều bông vải nhất trong nhà. Cha cầm tã trong tay, ngâm trong nước sôi, sau đó chờ nước nguội.

Nàng cảm thấy hình như cả nhà mình đều am hiểu một chút y lý, lý thuyết y học. A tỷ chân bị đổ máu, biết dùng nước lạnh rửa để cầm máu. Mà cha thế mà còn có ý thức dùng nước sôi vệ sinh trước.

Hay là phương diện này tương đối phổ biến ở thế giới này?

Quan sát cha giúp huynh trưởng xử lý vết thương, nhưng không nhìn thấy chi tiết, Giang Miên Miên sốt ruột, không nhịn được hô "ê a nha".

Tỷ tỷ Giang Du tới bế nàng.

Giang Du vô tư, quả nhiên đã bế nàng sang nhìn vết thương của ca ca.

Máu tuôn ra, đầu bị rách một lỗ, nhưng không phải vết đao, hẳn là bị cái gì sắc bén gây ra, trước khi Giang Miên Miên xuyên qua là nửa sinh viên y, vừa mới được điều phối đến bệnh viện thực tập, vẫn đang trong quá trình luyện tập khâu vỏ chuối. Nàng hiểu một chút, nhưng không hiểu quá nhiều.

Không phải vết đao lớn, hẳn là không cần khâu lại.

Cho dù muốn khâu lại, nơi này cũng không có điều kiện khâu lại.

Nhìn a nương thoa thảo dược bị đập nát lên trên trán huynh trưởng, quả thật giống như là làm một tấm màng xanh giống như tảo biển trên trán. Cũng không có băng gạc băng bó, chỉ có thể để huynh trưởng nằm trên ghế. Sau khi xử lý vết thương cho huynh trưởng xong, a nương và tỷ tỷ đi nấu cơm. Hẳn là tỷ tỷ chột dạ, cho nên hôm nay mãi đi theo a nương, đoán chừng vẫn chưa nói.

Giang Miên Miên rơi vào cái ôm ấp của cha.

Cha ôm nàng, ngồi trên ghế nhỏ bên người huynh trưởng.

"Đánh nhau với ai? Nguyên do? Thua thắng?" Cha chậm rãi hỏi.

Mặc dù không mắng chửi người, nhưng chỉ trong chớp nhoáng này, cha thật dữ.

Giang Miên Miên nằm trong ngực cha. Nghĩ thầm, cũng may mình còn không biết nói chuyện, có lẽ không đến nỗi gặp rắc rối.

Giang Phong mở miệng nói:

"Gặp Giang Vinh trong huyện thành, nói con trộm y phục giày nhà bọn họ không thèm nữa, nói cả nhà chúng ta đều là kẻ cắp chuyên nghiệp. Con đánh Giang Vinh, còn có hai tùy tùng của hắn ta, trong đó có một tùy tùng, khóe mắt có nốt ruồi, không biết, rất dữ, đánh đấm rất giỏi, còn mang theo vũ khí, con cảm thấy sẽ bị đánh chết, con đánh không lại, thế là đã cố ý vừa đánh vừa di chuyển tới nơi thường ngày nha dịch tuần tra sẽ đi qua, lúc nhìn thấy nha dịch thì dùng đầu va vào. Nhận được hai mươi hai lượng bạc bồi thường, cho hai nha dịch đại ca mỗi người mười lượng, con giữ lại hai lượng."

Giang Du ở trong phòng nghe nói như vậy rốt cuộc không nhịn được mà “oa” lên một tiếng khóc lớn: "A nương, con không có trộm, con không có thèm, là Giang Uyển mang sang."