Buổi chiều, mưa lại rơi.
Tiết trời liền rất mát mẻ.
Mưa rơi, lá cây bay xuống.
Có một con kiến đen, không biết đã tránh trong tán lá cây nào để đi.
Giang Miên Miên ở trên lưng a tỷ, ngắm mưa.
Lưng a tỷ không rộng lớn như a nương.
Trên người a tỷ cũng không có hương sữa của a nương.
Bả vai a tỷ hơi gầy, trên người không có mùi thơm hoa cỏ.
Lúc a tỷ chăm nàng, sẽ đút cho nàng ăn, thay tã cho nàng, rửa mông, làm việc thêu thùa may vá, giặt tã, phơi thảo dược, làm vệ sinh, tóm lại là bề bộn nhiều việc, gần như chưa từng ngừng.
Giờ phút này a tỷ cõng nàng, vì để nàng dễ chịu mà cong lưng lắc lư.
Khiến Giang Miên Miên cảm thấy giống như là đang trong cái nôi.
Giang Miên Miên bất giác nhớ nữ hài tên là Giang Uyển hôm nay tới.
Hẳn là không chênh lệch với a tỷ nhà mình nhiều, duyên dáng yêu kiều, lưng thẳng tắp, cổ thon dài, cái cằm hơi hếch, chắc hẳn ở nhà không cần điệu đệ đệ, muội muội, cũng không cần làm nhiều việc như vậy.
Mặt của nàng dán vào lưng a tỷ, dán bẹp, yếu ớt, đói bụng, muốn uống sữa.
Mãi đến khi cửa sân bị đẩy ra.
Đập vào mắt là một cây đại thụ?
Ơ...
Không đúng, là a nương, a nương đang khiêng một cái cây?
"A... Nha nha nha!" (a nương, a nương, là a nương.)
Giang Miên Miên nhìn thấy người trong mưa, là a nương, thì phấn khích không thôi. Ngay cả cổ cũng tự rướn lên được.
Tần Lạc Hà khiêng cây, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng la của hài tử.
Ngực lập tức căng lên to tướng, nhưng nàng ấy không có bế hài tử, sợ sẽ lây khí ẩm.
Vào nhà, đổi y phục trước.
Trong phòng, Giang Du đã đun xong nước nóng, có thể lau mình rồi.
Tần Lạc Hà vệ sinh đâu ra đấy, sau đó mới vươn tay bế hài tử, xốc y phục lên.
Giang Miên Miên thỏa mãn ôm “chén cơm lớn” của mình, nuốt từng ngụm từng ngụm.
Đợi nàng ăn no rồi, nấc sữa hai cái mới có thể suy nghĩ.
Nhưng nàng vẫn không muốn xuống khỏi ngực a nương, nàng nắm a nương thật chặt.
"A nương hôm nay đi đâu vậy?" Giang Du nóng lòng muốn đem đồ Giang Uyển đưa tới cho a nương nhìn, nhưng lại sợ bị mắng, bèn hỏi quanh co.
Biểu cảm của Tần Lạc Hà có chút mất tự nhiên, hôm nay nàng ấy lên núi hái thuốc, còn đợi trong ụ đá cho hài tử bú ngày đó đến trưa, đến khi trời mưa, nhưng không có gặp được gấu ngã xuống như hôm qua, bị ướt mưa như chuột lột. Đương nhiên những chuyện này, không cần nói với hài tử. Có điều trên đường gặp được một cái cây, trên cây có nhiều trái đo đỏ, Tần Lạc Hà cảm thấy khẳng định là hài tử nhà mình sẽ thích, bèn bứng cả cái cây về, có thể trồng ở cửa viện.
"Hôm nay con ở nhà thế nào, Miên Miên có ngoan hay không, có dễ trông hay không?" Tần Lạc Hà hỏi.
"Miên Miên rất ngoan."
Giang Du vẫn ngập ngừng không dám nói.
Mà Giang Miên Miên đã ngủ một giấc trong ngực a nương, khi mở mắt ra lần nữa thì đại ca và cha đã về nhà rồi.
Giang Miên Miên vừa mở mắt, con mắt vẫn có chút mờ mờ, cảm thấy mình nhìn thấy trước mắt là một vùng đỏ au.
Kết quả sau khi dụi mắt mới phát hiện không phải là ảo giác, thật sự là một vùng màu đỏ.
Đầu đại ca toàn là máu me, nhìn rất đáng sợ.
Giang Miên Miên bị dọa, há mồm cũng không bật ra được tiếng.
Hôm nay thật sự là mọi việc không may, huynh trưởng và a tỷ đều có họa sát thân.
A nương và cha còn chưa mở miệng mắng, đã nghe tỷ tỷ Giang Du mắng trước: "Ca, ca lại đi đâu lêu lổng, sao ra nông nỗi này?"
Đầu Giang Phong vẫn đang chảy máu, nhưng vẫn bình thản nói: "Đánh nhau, bị thương, đối phương cũng không được tốt."