Ông trời đã kéo bức màn đêm tối xuống.
Tạm dừng chế độ nước mưa.
Người trở về nhà sẽ không đến mức hứng chịu đêm tối, còn phải đội mưa.
Cơm tối, món a nương làm vẫn là canh rau dại, nước dùng là nước hoa quả, rất lành mạnh, không hề có thức ăn mặn, màu xanh biếc thuần thiên nhiên vô hại.
Khẳng định không cần lo lắng sẽ bị mấy bệnh như gan nhiễm mỡ gì đó, có lẽ ngay cả huyết áp cao cũng sẽ không mắc. Nhưng đoán chừng là sẽ thiếu máu, có khả năng cũng sẽ thiếu canxi.
Có điều cảm thấy gen a nương tương đối mạnh mẽ.
A nương, huynh trưởng Giang Phong bao gồm tỷ tỷ Giang Du, thật ra người vào lúc này cũng thuộc loại cao lớn cường tráng.
Tỷ tỷ Giang Du cũng không giống Giang Uyển hôm nay, nàng ấy không có phong thái liễu rũ trong gió.
Chỉ có cha là hơi gầy.
Dù sao trong nhà chỉ có cha và a nương là không có quan hệ máu mủ. (Max logic.)
Đến tối thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho khan vang lên.
Thế nhưng hẳn là tuổi cha không lớn lắm, khẳng định là chưa đến ba mươi. Thời đại này con người thành hôn sớm, hẳn là cha cũng chỉ hai mươi mấy.
Nghe nói hình như là cha khi còn bé từng bị cảm mạo, mãi mà không khỏe nên để lại tật bệnh.
Hẳn là hoặc nhiều hoặc ít phổi cũng có chút vấn đề.
Chỉ có điều bề ngoài của cha rất tốt, nếu không một người vô cùng gầy, luôn ho khan sẽ dễ dàng mang đến cảm giác lưng còng yếu nhược.
Lời huynh trưởng vừa dứt.
Tiếng khóc của a tỷ từ trong phòng truyền đến.
Trong viện tử có một trận gió ghé qua, cuốn theo tiếng ho khan của cha.
Giang Miên Miên được cha ôm ở trong ngực cảm nhận được l*иg ngực của cha đang rung động kịch liệt. Hắn muốn nhịn xuống không ho ra tiếng, nhưng lại dẫn đến tình trạng ho khan nghiêm trọng hơn.
Cha nghiêng mặt cố gắng tránh nàng. Sau đó Giang Miên Miên được cha nhanh chóng bỏ vào trong ngực huynh trưởng. Chỉ thấy cha ngồi ở một bên, ho điên cuồng một trận.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Sau đó khuôn mặt tái nhợt của hắn liền nổi màu đỏ.
Mái tóc đen dài xõa vai, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, đôi mắt bởi vì ho khan mà đã ứa nước mắt, có chút ướŧ áŧ, hắn ngồi trên ghế đẩu, thế mà cũng giống một bức họa, có cảm giác phong lưu.
Giang Miên Miên đã hơi sững người. Sau đó đang sững người thì bị túi vải mà a tỷ ném ra cắt đứt.
Giang Du vừa tức vừa quýnh, lại vô cùng buồn bã.
Nàng ấy tức bởi mình kiến thức hạn hẹp, quýnh vì nhà mình thật sự bị nói xấu trộm đồ. Buồn bã vì huynh trưởng bị thương, buồn bã vì sao Giang Uyển như thế.
Túi vải bị ném xuống đất.
Rớt ra.
Giày thêu xinh đẹp, dính vết máu tươi mới.
Y phục đã bị giặt phai màu, xanh xanh đỏ đỏ.
Hương thơm nồng nàn.
Giang Du tức tới mức mũi đã đỏ lên vì khóc.
Giang Phong nằm trên ghế ôm muội muội.
Giang Miên Miên bị ôm, ngơ ngác nhìn y phục trên đất, cũng không dám lên tiếng, lúc này hẳn là không tới phiên nàng phát biểu ý kiến.
A nương Tần Lạc Hà đi tới giơ tay lên, cú quơ tay mang theo gió.
Giang Du tưởng là a nương muốn đánh nàng ấy, quật cường nhắm mắt lại, cũng không chạy, chờ bị đánh. Mặc dù trước đó nàng ấy chưa từng chịu đánh, nhưng huynh trưởng đã từng bị a nương đánh.
Tần Lạc Hà vươn tay nhặt túi vải lên, đặt qua một bên đập.
Giang Phong xùy một tiếng, nói với muội muội Giang Du: "Giang Tiểu Du, có phải muội bị ngu hay không, đồ nàng ta tặng, đã là đồ của chúng ta rồi, vứt lung tung, làm hỏng rất đáng tiếc, chất liệu này, đẹp... Mấy tỷ tỷ gì đó thích nhất, sẽ cho không ít tiền, vừa hay huynh bị thương rồi, mua chút đồ ăn ngon, tẩm bổ một chút, nếu không khổ sở chịu đánh một cách uổng phí rồi."