Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 14: Răng rắc 2

Tần Lạc Hà cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, cảnh tượng vừa rồi, nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.

Vừa nghĩ liền rùng mình.

Không nhịn được tự rủa mình, sao có thể bất cẩn như vậy.

Đó là chính là gấu đen.

Phương pháp dỗ hài nhi, trước mắt Tần Lạc Hà đã thành thạo một phương pháp.

Vén y phục lên.

Quả nhiên, khi Giang Miên Miên ôm lấy bát cơm lớn mềm mại của mình bú ʍúŧ, mới chầm chầm bình tĩnh lại.

Trái tim nhỏ bé của nàng thực sự bị doạ sợ.

Tần Lạc Hà ôm hài nhi nhẹ nhàng đung đưa, để nàng thoải mái uống sữa.

Trong miệng lẩm bẩm một khúc ru: "Đất vàng, cỏ xanh, A Nam nhà ta vừa béo vừa tròn, vừa béo vừa tròn....."

Đồng thời di chuyển chân đến trước mặt con gấu nhỏ.

Tần Lạc Hà vừa dỗ dành hài nhi, khúc ru trong miệng càng thêm nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó buông tay ra, nhấc con gấu trong góc, bàn tay lớn vặn mạnh đầu con gấu, răng rắc một tiếng giòn vang, yên tâm được rồi.

Giang Miên Miên chăm chú uống sữa, khóc khóc nấc nấc, vừa uống, cơ thể còn vừa run rẩy.

Tần Lạc Hà cảm thấy đau lòng muốn chết.

Uống sữa xong, nàng cũng không xuống dưới, vẫn luôn nằm trên người nương.

Bị doạ sợ rồi.

Đó chính là gấu, một con gấu thật....

Tần Lạc Hà vẫn là buộc khuê nữ ở trước ngực rồi làm việc.

Giang Miên Miên cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.

A nương không giống như các trưởng bối khác, hài nhi ngã xuống đất liền biểu diễn vỗ vỗ đất cho hài nhi xem, mà buổi tối trực tiếp hầm một nồi canh......

Thêm thức ăn.

Nửa đêm Giang Miên Miên còn vô thức bị doạ khóc tỉnh dậy hai lần.

Nhát gan, mất mặt, sợ hãi, thực sự sợ hãi.

Với vóc dáng nho nhỏ của nàng, con gấu nhỏ trong mắt nàng chẳng khác gì nhiều so với con gấu lớn trưởng thành.

Có chút bóng ma tâm lý......

Ngày hôm sau.

Thời tiết nắng đẹp.

Mặt trời xoá tan mây mù.

Giang Miên Miên thoải mái duỗi người trong chậu gỗ, không mặc quần, phơi mông trần.

Thời cổ đại nuôi hài nhi không thể không nói, cũng là có chút hiểu biết.

Mặc dù bản thân nàng có chút xấu hổ, nhưng nằm khoe mông cũng khá thoải mái.

Hơn nữa trong nhà ngoại trừ a nương ra cũng không có người khác.

Giang Miên Miên thoải mái nằm sấp, thỉnh thoảng còn tập ngẩng đầu lên.

Sau đó nàng nhìn thấy một đàn kiến nhỏ trên mặt đất cách đó không xa, con kiến nhỏ đen tuyền.

Ước muốn nuôi gấu hoàn toàn vô vọng.

Gấu không thể nuôi, chẳng lẽ còn không thể nuôi kiến?

Tiểu Miên Miên nhút nhát, nghiêm túc nhìn chằm chằm con kiến nhỏ.

Nàng lẳng lặng chờ đợi, cực kỳ có kiên nhẫn.

Chủ yếu là không có kiên nhẫn cũng không nhìn được thứ gì khác, quay đầu hay gì đó cũng có độ khó, còn rất mệt.

Đợi một con kiến nhỏ bò tới, đến gần nàng, nàng cẩn thận duỗi cánh tay xoè ra một ngón tay, nhỏ một giọt linh tuyền nhỏ xuống, đúng chuẩn rơi xuống người con kiến đó.

Cả người con kiến đen nhỏ kia như bị dừng lại.

Sau đó nước linh tuyền trên người nó nhanh chóng biến mất, nhưng con kiến nhỏ không rời đi, mà ngẩng đầu và râu lên nhìn bốn phía xung quanh.

Giang Miên Miên còn muốn quan sát thêm, lại bị người xoay về.

Tần Lạc Hà mặc y phục cho khuê nữ, bế lên cho bú sữa.

Giang Miên Miên vẫn muốn tìm con kiến nhỏ, chẳng qua nàng vùng vẫy không thắng a nương.

Nàng có hơi lơ đãng uống sữa, sẽ không lãng phí một giọt linh tuyền đó chứ!

Lúc này Tần Lạc Hà cảm thấy lòng bàn chân có hơi ngứa ngáy, niết bàn chân, sau đó tiếp tục ôm hài nhi vừa lắc lư vừa cho bú sữa.

Một con kiến đen có cái râu bị dẫm cong đang ngơ ngác quay vòng vòng trong chậu gỗ.....