“Chíp chíp chíp.”
"Chít chít chít."
"Xào xạc xào xạc."
"Quác quác quác."
Buổi chiều trên núi, các loại tiếng kêu của côn trùng, chim chóc đan xen vào nhau, gió giống như người gảy đàn, đánh vào lá cây tạo ra khúc nhạc đệm.
Tần Lạc Hà hái đầy một giỏ cỏ.
Một số loại có thể làm thuốc, một số loại có thể nấu như rau, lấp đầy bụng.
Dưới đám cỏ còn có một con gấu đen nhỏ xui xẻo, không biết tại sao vội vàng lăn vách đá xuống, lại vội vã va vào trụ đá, làm chính mình bất tỉnh.
Nàng ấy đi dưới ánh hoàng hôn, sau lưng cõng gấu, trước người ôm hài nhi, đi về nhà.
Ngày thường làm việc trong núi cả ngày chắc chắn đau lưng mỏi vai, không biết hôm nay tại vì sao, lưng không đau chân không mỏi, đi đường cũng tràn đầy năng lượng.
Tần Lạc Hà chung quy lại là thời gian ở cữ nghỉ ngơi quá tốt.
Nàng ấy hai ba bước chạy xuống núi.
Tiếng chim tiếng côn trùng nhạt dần, tiếng gà bay chó sủa càng thêm ồn ào, chính là sắp về nhà rồi.
Mà Giang Miên Miên lúc này cũng chậm rãi tỉnh lại.
Cánh tay a nương quá vững chãi, nàng ngủ rất sâu.
Mùi hương trong núi rất trong lành, cũng khiến giấc ngủ của nàng vô cùng thoải mái, có một loại cảm giác trở về với thiên nhiên.
Sắp đến thôn, lại có một mùi phân tươi hoà quyện, loại mùi ý vị sâu xa một lời khó diễn tả....
Giang Miên Miên không thoải mái mà tỉnh lại, nhìn thấy cái cằm tròn của a nương, nhìn thấy mái hiên nhà mình, lại cảm thấy vui vẻ.
Vào cửa.
Giang Miên Miên được a nương cho nằm xuống trong chậu gỗ trước.
Nàng duỗi tay duỗi chân, không nhịn được bắt đầu tập duỗi người, dùng tay kéo chân, không biết tại sao, động tác này rất thoải mái, kéo rồi lại kéo, không nhịn được mà đưa chân vào miệng, hoàn toàn không khống chế được....
Tần Lạc Hà ở bên cạnh phơi khô thảo dược, thảo dược mới hái phải trải ra phơi khô, nếu không để cùng một chỗ sẽ bị ủ hỏng.
Lúc a nương đang phơi thảo dược, Giang Miên Miên nằm trong chậu gỗ, thỉnh thoảng nhìn giỏ tre cách đó không xa, nàng vẫn đang nhớ thương đến con gấu nhỏ.
Có chút hiếm lạ.
Còn có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều là tò mò.
Chính là vừa giỏi ăn vừa thích chơi.
Mặc dù bây giờ nàng chỉ có thể mở miệng lảm nhảm, duỗi tay chỉ có thể nắm được chân, đại tiện tiểu tiện muốn đi là đi, cũng không cần cởϊ qυầи.
Nhưng nàng dù sao cũng là tay chơi xuyên không có dị năng.
Nhìn con gấu nhỏ trong giỏ tre, nàng đã có chút mong chờ, trong tay có linh tuyền, nuôi được một con linh gấu, mang ra khỏi cửa, mặt mũi cỡ nào.
Quả nhiên, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Đúng lúc a nương vào nhà lấy cái nia.
Cái giỏ kia thế mà bị đổ.
Sau đó con gấu ngu ngốc bị đâm bất tỉnh lăn từ bên trong ra ngoài.
Thậm chí còn không mở mắt, thật mà lại bò thẳng đến trước chậu gỗ của Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên ngửi thấy mùi tanh hôi.
Còn khó ngửi hơn mùi phân của nàng rất nhiều.
Như tinh tinh có lông.
Hơn nữa con gấu nhỏ thò đầu qua rồi há miệng, càng hôi hơn.
Giang Miên Miên sợ đến mức quên cả hét lên.
Chết tiệt, này là muốn kết thúc sao.
Này nào là nuôi gấu, này là cho gấu ăn.
Giang Miên Miên là người hèn nhát, cho dù không nhát, bây giờ có dùng hết sức bú sữa, nàng cũng không trèo ra khỏi chậu gỗ được.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, lập tức đến gần kết cục, một bàn chân lớn bay qua, tiếp theo con gấu nhỏ kia liền bị đá bay.
Tần Lạc Hà cũng bị doạ sợ.
Nàng ấy không ngờ tới mình chỉ vào nhà lấy cái nia, con gấu đen kia đã tỉnh lại.
May mắn chân của nàng ấy nhanh.
Nhìn thấy con gấu đen kia đến lại gần trước mắt Nam Nam, chân bay qua còn nhanh hơn não.
Giang Miên Miên cũng oa một tiếng khóc lớn.
Doạ chết bảo bảo rồi.
Không chỉ ôm a nương, còn vươn tay kéo chặt lấy y phục của a nương.