Tiết trời nóng nực.
Mặt trời như lửa đốt.
Trên không trung, từng đám mây dày kéo đến che khuất ánh sáng mặt trời.
Nhưng cũng không trở nên mát mẻ hơn, giống như nồi hấp đậy thêm nắp, càng ngột ngạt hơn.
Tần Lạc Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy sắp mưa rồi.
Chuẩn bị thu thảo mộc đang phơi lại, nếu không bị thấm nước, tốn công phơi vô ích.
Trên mặt đất có càng nhiều kiến, hẳn là ngửi thấy hơi ẩm trong không khí.
Sắp mưa rồi.
Một đoàn kiến thợ bận rộn ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Thức ăn của bọn nó rất tạp.
Thích ăn côn trùng nhất, cũng sẽ ăn một vài loại lá, còn có nấm và dịch mật.
Trong đàn kiến cũng có đảng ngọt và đảng mặn.
Kiến đảng ngọt hoàn toàn không thể từ chối dịch mật, nếu cùng đặt dịch mật và xác côn trùng trước mặt chúng, kiến đảng ngọt sẽ chỉ chọn dịch mật.
Kiến đảng mặn là một loài ăn thịt tiêu chuẩn, chắc chắn sẽ chọn côn trùng trước.
Mà Tiểu Hắc, tạm gọi là Tiểu Hắc, là một con kiến đảng ngọt tiêu chuẩn, cuồng si dịch mật.
Nó không biết tại sao một thứ chất lỏng thơm ngon gấp dịch mật một trăm lần từ trên trời rơi xuống, bao phủ nó, cả người nó được tắm trong đó, uống xong, nó đột nhiên suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Nó bị một bàn chân lớn như ngọn núi giẫm lên, nếu trước đó, nó không chết cũng bị liệt một nửa, nhưng lần này chỉ có râu của nó bị cong, thế mà một chút chuyện cũng không có.
Cảm giác cả người như trở nên cứng hơn.
Có một lực hút mạnh mẽ, khiến nó quay vòng vòng trong chậu gỗ khổng lồ lớn như núi.
Sau đó nó gặp một con kiến khác.
Tiêu Hắc sợ hãi lùi lại hai bước, bởi vì nó cảm thấy hơi thở trên người mình xảy ra thay đổi, sợ bị đồng bạn phát hiện.
Nhưng nó chân sau vừa lùi liền gặp phải một đồng bạn khác.
Cái đầu nhỏ của nó vô duyên vô cớ biết được, nếu hơi thở của nó khác đi, sẽ bị cắn xé như thức ăn.
Tiểu Hắc thông minh muốn chạy, nhưng phát hiện xung quanh mình càng ngày càng có nhiều đồng bạn.
Dáng vẻ cũng không giống muốn công kích nó, mà là muốn theo nó.
Tiểu Hắc tìm một góc, cố ý gặp được một con kiến lạc đàn, lúc này nó có một suy nghĩ, nếu chạm vào râu, đối phương phát hiện nó khác biệt, nó liền tiên hạ thủ vi cường, nó cảm giác nó có thể dễ dàng xé xác đối phương.
“Chạm!”
Nhẹ nhàng chạm vào, đồng thời trao đổi chất dẫn dụ.
Không có công kích, con kiến phía đối diện lộ ra ý tốt với nó, thậm chí còn đến gần nó, mà một lúc sau, con kiến vừa đυ.ng vào kia, thế mà lại lôi một miếng thịt vụn của côn trùng nhỏ cho nó.
Tiểu Hắc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Bản năng đầu tiên của nó là kéo thịt vụn về sào huyệt cho vương ăn.
Kéo lê vài bước, nó đột nhiên dừng lại, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi, tại vì sao?
Tại vì sao nó phải làm việc chăm chỉ như vậy để tìm thức ăn cho vương, cho đến khi nó mệt chết? Tại vì sao? Nó là ai? Vì sao lại sống? Nó đang làm gì?
Đầu óc của con kiến Tiểu Hắc phát ra những câu hỏi như tra khảo linh hồn của chính mình.
Vấn đề quá phức tạp, cũng chỉ thoáng qua liền mất, nó lại bị du͙© vọиɠ mãnh liệt khác chi phối, muốn uống dịch mật, muốn uống dịch mật, muốn uống dịch mật....
……