Hạ Tri Chương và Trương Húc, Trương Nhược Hư, Bao Dung đều xuất thân từ vùng Giang Nam, có một dạo còn được xưng là "Ngô Trung tứ hữu". So với rất nhiều người khác thì bản thân hắn càng thêm thấu hiểu vị đồng hương kiêm người bạn vong niên Trương Húc này, nên vừa nhìn thấy biểu hiện của Trương Húc là đã biết hắn ta lại sắp "lên cơn" rồi.
Tam Nương định thần nhìn lại, chỉ thấy Trương Húc một tay bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn, một tay kia cầm bút lên đi tới trước bình phong. Hắn ta bình ổn hơi thở một lúc rồi lại đập vỡ ly rượu trong tay, đề bút thoăn thoắt viết như rồng bay phượng múa lên tấm bình phong.
Nếu như nói Chung Thiệu Kinh đã phô bày cho Tam Nương xem những biến hóa tinh xảo ở các chi tiết nhỏ nhặt nhất, vậy thì cái mà Trương Húc đang thể hiện cho Tam Nương xem kia lại là những nét bút hết sức tự nhiên hữu thần, không hề có chút gò bó nào.
Chữ còn có thể viết như vậy sao?
Vậy mà lại còn có thể viết chữ như thế này!
Những chấn động mà Tam Nương đã phải chịu trong ngày hôm nay còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì nàng đã trải qua trong năm năm tuổi đời của mình.
Vì vậy đối với Tam Nương mà nói, hôm nay nhất định là một ngày vô cùng có ý nghĩa.
Cho dù là tiết mục "đặt bút thành thơ" của Hạ Tri Chương và của Cố Huống, hay là màn hóa thân thành kiếm của Công Tôn Đại Nương, hoặc là hai kiểu thư pháp tuy đều xuất thần nhập hóa nhưng phong cách lại hoàn toàn tương phản của Chung Thiệu Kinh và Trương Húc, thì đều mang đến cho Tam Nương những rung động cực lớn.
Nàng dường như đã nhìn thấy một góc rực rỡ chói mắt nhất của thế gian.
Đây là điều mà rất nhiều người suốt cả cuộc đời đều không cách nào nhận thức được.
Tam Nương nhìn không chớp mắt cảnh tượng Trương Húc bút mực tung bay viết nhanh trên bình phong, chỉ lo nhìn sai một chút là sẽ bỏ lỡ mất một nét bút nào trong đó.
Trương Húc sảng khoái viết xong, nhấc tay vứt bút đi, rồi lại nhìn một lần từ trên xuống dưới bức bình phong mà mình vừa đề chữ xong, cuối cùng mới ngửa đầu vui sướиɠ cười to thành tiếng.
Hắn ta vốn tưởng rằng khả năng thư pháp của mình sẽ không thể tiến bộ thêm được nữa, nhưng vừa rồi, ngay lúc hắn xem múa kiếm lại cảm thấy cả người đều lên lên xuống xuống lay động theo dáng múa của Công Tôn Đại Nương.
Đây không phải là lần đầu hắn được xem Công Tôn Đại Nương múa khúc “Kiếm khí”, nhớ lại lúc ấy sau khi xem múa xong là tài thư pháp của hắn bỗng có bước đột phá cực lớn.
Hôm nay lại gặp được cố nhân, hắn ta cũng không còn là tên tiểu tử lông tóc còn chưa mọc hết lại chưa có tên tuổi gì như năm đó nữa, mà nàng ấy cũng không hề dậm chân mãi tại trình độ lúc ấy giống hắn. Dù cho dung mạo đã dần già đi, song dáng múa oai phong tựa như thanh kiếm sắc bén kia vẫn cho hắn rất nhiều gợi ý, dẫn dắt như cũ.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Chúng sinh trong thiên hạ phần lớn đều vô vi tầm thường, sống uổng phí một kiếp người, nhưng hắn ta không muốn sống phí hoài như vậy!
Thật trùng hợp làm sao, ngươi cũng không hề dừng lại bước chân.
Trương Húc nói với Hạ Tri Chương: "Hôm nay đã thỏa chí vui thích, ta đi trước đây."
Hạ Tri Chương cũng không giữ hắn ta lại, cười cười sai người tiễn hắn ta về nhà, tránh cho hắn ta nửa đường lại ngã ra ngủ ở chốn nào không rõ.