Đa phần là những chuyện thú vị nhìn thấy ở những địa phương đó đều liên quan đến Tết Trùng Cửu. Nội dung bài viết rất đơn giản, thắng ở mới mẻ hài hước khiến người đọc không nhịn được cười.
Đọc hết toàn văn sẽ biết chắc chắn không thể là tổ phụ Quách gia viết hộ, giữa những hàng chữ đều toát ra sự ngây ngô đặc trưng của trẻ con.
Hạ Tri Chương đưa bản thảo cho Chung Thiệu Kinh đọc rồi quay lại bảo người mang bút mực đến, để mọi người ở đây viết vài lời bình hoặc câu thơ tặng cho vị tiểu thư thông minh lanh lợi của Quách gia.
Rượu say sưa là lúc các văn nhân dồi dào cảm hứng sáng tác, chẳng qua lần này chủ đề lại bắt đầu từ một đứa trẻ năm tuổi. Mọi người đều cảm thấy mới mẻ, ai cũng trông ngóng mấy vị bên trên xem xong rồi truyền bản thảo xuống.
Chung Thiệu Kinh xem bản thảo xong rồi đưa cho Trương Húc bên cạnh, rồi nói với tổ phụ Quách gia: "Tôn nữ ông viết văn chương đúng là mạnh hơn người làm tổ phụ như ông thật."
Tổ phụ Quách gia biết Chung Thiệu Kinh từng lấy sức một mình đắc tội với văn võ toàn triều, cuối cùng công thần bị biếm đi nơi khác nên chẳng để ý ông ta nói lời không dễ nghe. Không thấy cả đương kim thánh thượng cũng thương ông ta già yếu mà hứa cho hồi kinh dưỡng lão sao?
Người trong quan trường, thứ cần nhất là thái độ gắng chịu nhục.
Huống hồ Chung Thiệu Kinh so sánh ông với chính tôn nữ ruột, ngay cả cái vị nổi tiếng không dễ nói chuyện trên triều cũng công khai khen tôn nữ ông chẳng phải quá tuyệt sao?
Trò giỏi hơn thầy là chuyện cực tốt, con cháu đời sau mà chẳng bằng đời trước mới là chuyện nên khóc ròng!
Tổ phụ Quách gia sung sướиɠ đáp: "Tất nhiên, ta là một lão già thô kệch, trong bụng có thể có được bao nhiêu mực nước? Mỗi đứa con cháu đều giỏi giang hơn ta mới có lý."
Chung Thiệu Kinh chỉ chỉ ông, lắc đầu: "Ông, ông!"
Ngay cả Chung Thiệu Kinh cũng chẳng nói được câu bỡn cợt nào nữa, dĩ nhiên bầu không khí xung quanh vô cùng hài hòa.
Tam Nương còn không biết tổ phụ nàng đã làm chuyện tốt gì đâu, nàng đã từng thấy người ta treo cái mõ lên nên cũng học theo, sau đó mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: treo cái mõ quá cao rồi, căn bản không phải việc một đứa bé năm tuổi có thể làm được.
Tam Nương ngẩng cái đầu nhỏ lên, kinh ngạc trợn tròn mắt, nàng bối rối gõ gõ cái mõ.
Lần này ngược lại là Quách Ấu Minh bên cạnh ôm bụng cười.
Cười một trận như điên xong hắn ta còn tươi cười nhìn gương mặt tức giận của Tam Nương, nói: "A Hàm, bằng cái đầu thấp tè này ngươi có treo cái mõ lên cũng không xong."
Tam Nương rất sầu, nàng cảm thấy mình không suy xét thấu đáo nên vô cùng chán nản. Xem ra nàng không phải đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh!
Quách Ấu Minh tươi cười, hắn ta phát hiện viền mắt tôn nữ nhỏ sắp đỏ đến nơi thì vội vàng nén cười, bất đắc dĩ giơ tay ôm Tam Nương lên dỗ dành: "A Hàm của chúng ta chờ mấy năm nữa là được mà, trước đó cứ để người khác bế ngươi lên gõ mõ chẳng phải được rồi sao? Nào, để thúc bế ngươi lên nhé, gõ đi."
Lúc này Tam Nương mới đỡ buồn hơn, nàng cầm cái dùi vừa có được gõ thật to, môi nở nụ cười hớn hở.
Đầu Quách Ấu Minh ong ong lên vì tiếng gõ, trong lòng rất bất lực.
Haizz, tôn nữ của hắn ta rất tốt, chẳng qua thích nhất dính lấy người thúc thúc này, hắn ta có thể làm gì đây? Chỉ đành chiều nàng thôi.