Nhà mẹ để từng cho ra mấy danh gia thư pháp như Ngu Thế Nam, Lục Giản Chi, đến đời này lại có một Trương Húc dương danh Trường An.
Trương Húc nhỏ hơn mấy người Hạ Tri Chương khoảng hai mươi tuổi nhưng bình thường đều luận bàn ngang hàng với bọn họ. Hắn nghe vậy thì cũng chen vào: "Năm tuổi biết đọc sách có gì mà ngạc nhiên, chắc gì đã là nói khoác?"
Những người còn lại rơi vào im lặng.
Đối với loại người có truyền thống hiếu học, kiến thức uyên thâm như Trương Húc, có lẽ không thể hiểu được vì sao người khác lại cảm thấy chuyện này hiếm có như vậy. Dù gì đối với bọn họ mà nói ba, bốn tuổi mới bắt đầu khai sáng đã là muộn rồi!
Đang nói chuyện thì tổ phụ Quách gia đi vào.
Biết được Hạ Tri Chương đang tiếp khách, tổ phụ Quách gia không hề cảm thấy phiền muộn vì "bọn họ không mang mình đi chơi", trái lại còn cảm giác "đến thật đúng chỗ".
Nhiều người càng tốt thì càng có nhiều người bàn luận tôn nữ ông, nhân tiện còn được uống rượu, nếu không sao có thể vừa khéo như vậy? Vận may của ông quá tốt luôn!
Tổ phụ Quách gia hoàn toàn không có cảm giác lúng túng vì không mời mà đến, ông sửa sửa lại tay áo rồi thản nhiên chào hỏi chủ nhà Hạ Tri Chương, ông cười ngây ngô nói: "Không biết hôm nay Hạ học sĩ tiếp khách nên đường đột đến đây, thật bất kính quá!"
Hạ Tri Chương nói: "Đều là bạn cũ gặp nhau, nào có chuyện đường đột hay không. Nhưng mà ông đến hơi trễ, phải chịu phạt ba chén đấy."
Chuyện tổ phụ Quách gia không sợ nhất là uống rượu, ông nghe vậy thì rất vui vẻ ngồi vào chỗ cầm chén rượu ngửa đầu lên uống cạn. Ông là người từng làm quan, sao có thể bị rượu làm khó? Theo ông thấy, rượu này không uống bằng bát thì không đủ tận hứng.
Thấy tổ phụ Quách gia uống rượu sảng khoái, mọi người cũng không làm khó dễ ông nữa, chỉ có Chung Thiếu Kinh nhìn ông, cười nói: "Nếu ông không biết ở đây có rượu thì sao lại đến trùng hợp như vậy? Chắc lại vì đứa tôn nữ năm tuổi biết đọc sách của ông chứ gì?"
Tổ phụ Quách gia không hề xấu hổ, lại còn thật sự lôi bản thảo ra: "Việt Quốc Công nói đúng lắm, ta thực sự vì tôn nữ mà tới. Từ lần trước nhận được bản ghi chép của Hạ học sĩ, tôn nữ ta vẫn luôn chăm chỉ nghiên cứu luyện tập. Mấy hôm trước con bé nghe ta nhắc đến vài tập tục của Tết Trùng Dương ở Nhậm Địa bèn thực sự ghi chép lại thay ta. Ta chỉ muốn xin vài lời bình của Hạ học sĩ, để con bé có thể dính chút tài văn chương của ông ấy thôi."
Những người đang ngồi đây đa số đều là văn nhân nhã sĩ, nghe tổ phụ Quách gia nói thế cũng nổi lên hứng thú.
Hạ Tri Chương lập tức sai người cầm bản thảo cho ông xem.
Tam Nương còn nhỏ tuổi, không biết cách viết chữ nhỏ nên những chữ Khải nàng viết ra phải lớn hơn người khác một chút.
Đối với những người lớn tuổi như bọn họ, chuyện này cũng bình thường, tỷ như Hạ Tri Chương năm nay bảy mươi tuổi, già cả mắt kém, đọc kiểu chữ to như vậy là phù hợp.
Muốn nói chữ này viết tốt thì còn chưa đến, chỉ có thể nói là ngay ngắn, chỉnh tề. Xem xét đến tuổi của Tam Nương, Hạ Tri Chương xem nhẹ vấn đề này mà quan tâm hơn đến nội dung bên trong.
Đúng như tổ phụ Quách gia nói, cuốn "Ghi chép kiến thức" này ghi lại những nơi tổ phụ Quách gia đã đi qua.