Có được bảo bối ai lại không muốn khoe ra với người khác chứ, nhất là bảo bối này lại là tôn nữ của ông, nên ông không thể kiềm chế được lòng muốn khoe khoang một chút.
Nếu như Hàm Nương nhà bọn họ có thiên phú như vậy, vậy thì ông nhất định phải đi ra ngoài nói cho mọi người, biết đâu sau này nói không chừng có thể tìm được một tấm sanh tế xuất chúng cho Hàm Nương?
Tháng trước, học sĩ Hạ đã tặng tôn nữ một cuốn tự thϊếp, bây giờ chữ viết của tôn nữ đã tiến bộ rất nhiều, ông không phải nên đi cảm ơn người ta sao? Tốt nhất là xin vài lời phê bình rồi quay lại động viên tôn nữ không ngừng gỗ gắng, đọc sách nhiều hơn và rèn luyện chữ viết để sau này trở thành một tài nữ.
Sau khi nghe kế hoạch của trượng phu, Hướng Thị không khỏi nói: "Học sĩ Hạ sao lại rảnh rỗi đi nhìn văn chương của một tiểu hài tử chứ, ông không sợ mất mặt sao"
Tổ phụ Quách gia nói: "Ta không phải là một mình đi thăm học sĩ Hạ sao? Coi như hôm nay học sĩ Hạ không thấy ta thì cũng không có người ngoài biết được, thế thì mất mặt thế nào được?"
Hướng Thị nói: "Anh luôn nói bát lang không biết xấu hổ, lo lắng nó sẽ làm Hàm Nương đi sai lệch, ta nghĩ Hàm Nương và bát lang đều học cái thói này từ ông đấy."
Tổ phụ Quách gia mặc kệ lời trêu chọc của lão phu nhân, ông sửa sang lại y phục chỉnh tề, cất bản thảo vào trong tay áo, vội vàng đi về phía Tuyên Bình phường.
Ai không biết còn tưởng ông đang đi tìm người đánh nhau.
Tuyên Bình phường, nhà họ Hạ.
Hôm nay Hạ Tri Chương vẫn uống rượu, chẳng qua chỉ mời mấy bằng hữu thân thiết.
Hết cách rồi, bọn họ đã từng này tuổi, không phải ngày nào cũng lên triều, cũng không phải hôm nào cũng có chuyện xử lý. Trừ phi được đương kim hoàng đế triệu kiến, còn lại hầu như toàn ở nhà, không tụ tập nhậu nhẹt thì biết làm gì?
Dựa theo quy định về hưu của Đại Đường, tuổi về hưu của văn võ bá quan cấp thấp thường là bảy mươi tuổi, quan tam phẩm trở lên có thể tự xin nghỉ khi tròn sáu mươi tuổi, vinh quy về quê.
Còn như nhóm Hạ Tri Chương bảy mươi rồi vẫn còn trong triều đa phần là do hoàng đế cố gắng giữ lại, có khi bọn họ có ôm vò rượu vào triều cũng chẳng ai nói gì.
Trong số những người ngồi đây cũng không thiếu vị khách trẻ tuổi, nhưng lần này thuần túy là buổi tụ họp của văn nhân nhã khách. Khi Hạ Tri Chương gửi thiệp mời, hắn không ngờ người có cũng được không có cũng được như tổ phụ Quách gia lại đến.
Lúc nghe người báo tổ phụ Quách gia cầu kiến Hạ Tri Chương còn ngẩn người một lát, chẳng nhớ hắn có mời người ta không nữa.
Chung Thiệu Kinh ngồi cạnh hắn nghe tổ phụ Quách gia đến thì tươi cười nói: "Là người nói khoác tôn nữ mới năm tuổi đã biết đọc sách, Quách Kính Chi sao?"
Nếu người đã đến, Hạ Tri Chương không lý nào lại đuổi khách ra ngoài. Hắn vừa bảo người mời tổ phụ Quách gia vào vừa nói với Chung Thiệu Kinh: "Có ai nhìn con cháu mình mà không cảm thấy chỗ nào cũng tốt đâu? Ông xem ông bao nhiêu tuổi rồi mà từ sáng đến tối cứ xem thường người ta thế?"
Chung Thiệu Kinh sống bừa bãi nửa đời người, già rồi lại càng không kiềm chế bản thân vì ai. Ông ấy cười nói: "Nếu ông ta không nói khoác trước thì ta xem thường làm gì."
Trong phòng còn có một người đàn ông tên Trương Húc, viết thể chữ cuồng thảo cực đẹp.