Kết quả hắn ta mới có buông thả có mấy ngày, tiểu điệt nữ bảo bối của hắn ta lại đưa đến một cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Ai tới nói cho hắn ta biết tại sao tiểu điệp nữ bảo bối của hắn ta không chỉ viết chữ tiến bộ thần tốc mà ngay cả văn chương cũng đều tiến bộ như vậy .
Quách Bá rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân mạnh mẽ.
Quách Ấu Minh nhìn tiểu điệt nữ của mình với vẻ mặt tuyệt vọng, mơ hồ cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ trôi qua không dễ dàng.
Vốn dĩ trên đầu hắn ta có nhiều ca ca như vậy, gỗ gắng cũng không đến phiên hắn ta, hắn ta chỉ cần ở bên cạnh phụ thân ăn uống chờ chết là được, mỗi ngày cùng bằng hữu đi chơi khắp nơi không phải rất tốt sao? Tại sao cứ phải chăm chỉ học tập, luyện võ làm gì chứ?
Trước đây, tiểu điệt nữ bảo bối của hắn ta chỉ có thể ngâm thơ nhanh hơn người khác một chút, mồm miệng lanh lẹ hơn người khác một chút, nhưng bây giờ thì không giống rồi, bây giờ nàng còn muốn viết chữ nữa!
Tam Nương hoàn toàn không cảm nhận được sự tuyệt vọng của bát thúc, thấy Quách Ấu Minh chắc đã đọc xong, nàng mừng rỡ lôi các mõ gõ từ tủ ra đưa cho Quách Ấu Minh: "Bát thúc xem này, tổ phụ để cho người làm xong rồi, đang chuẩn bị đưa đến treo ở trước phòng của thúc đấy!"
Vào ngày này, trên mặt người bát thúc với cuộc sống vô tâm vô lo xuất hiện nhiều biểu cảm nhất.
Quách Ấu Minh mặc dù không cam lòng, nhưng tổ phụ Quách gia vẫn sai người treo cái gõ mõ khi gõ có thể vang ầm ĩ đó ở ngoài cửa phòng của mình.
Quách Ấu Minh thậm chí còn không đòi tiền, hắn ta sải bước về phía trước để đuổi theo tiểu điệt nữ bảo bối của mình đang chạy rất vui vẻ: "A Hàm, A Hàm, ngươi đừng có bắt nạt bát thúc ngươi nữa được không?"
Tam Nương đáp rất khí phách: “Không được!” Nàng sau khi nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, chuyện như vậy sao có thể thừa nhận chứ? Tam Nương xoay tròn đôi mắt đen láy, sửa lời nói: “A Hàm không có bắt nạt bát thúc!”
Quách Ấu Minh rêи ɾỉ than thở nói: "Đã muộn rồi, bát thúc ngươi đã đau lòng rồi."
Hai thúc điệt cứ ngươi một lời ta một lời dần dần đi xa.
Tổ phụ Quách gia nhìn bóng người lớn nhỏ biến mất ở trong tầm mắt của mình, sau đó mới cầm bản thảo lật ra đọc, nhìn một chút không khỏi lộ ra nụ cười không thể che dấu được.
Tổ mẫu Quách gia vừa bước vào phòng thì nhìn thấy nụ cười kia của ông thiếu chút nữa lui lại như chưa từng tới. Bà không còn cách nào, cho dù có ai nhìn thấy một người thân cao 8 thước cười thành như vậy cũng sẽ có chút khϊếp sợ.
Dù sao bọn họ cũng là lão phu thê sống với nhau nhiều năm, Hướng Thị cuối cùng cũng đi vào và ngồi bên cạnh tổ phụ Quách gia truy hỏi.
Tổ phụ Quách gia bèn lấy bản thảo "Sự hiểu biết của thứ sử Quách " của Tam Nương viết ra.
So với những bài thơ ca chú trọng vần điệu, viết văn chương tự sự không coi là lợi hại lắm, nhưng nó cũng phải xem là do ai viết, tôn nữ của ông năm nay mới 5 tuổi, ai biết được cũng phải khen một câu thông minh hơn người.
Nghĩ tới đây, tổ phụ Quách gia có chút ngồi không yên được nữa, không nói một lời đứng dậy thay quần áo.
Hướng Thị bị ông làm cho hồ đồ, đứng dậy hỏi: "Ông muốn đi đâu?"
Tổ phụ Quách vừa mặc áo khoác vừa nói: "Ta đi đến Tuyên Bình phường một chuyến, đi xem học sĩ Hạ có ở nhà không."