Tam Nương bước qua ngưỡng cửa hơi cao đối so với nàng, chạy thẳng đến chỗ tổ phụ Quách gia, giơ bản thảo cho ông đọc: "Ta đã ghi lại tất cả những gì tổ phụ nói!"
tổ phụ Quách hơi ngạc nhiên, ông cầm lấy bản thảo và đọc nó một cách cẩn thận.
Người đời Đường coi trọng việc làm quan “xuất tướng, nhập tướng”, ranh giới giữa quan văn và quan võ không rõ ràng, bất kể là quan văn muốn chuyển qua làm quan võ hay là quan võ muốn chuyển qua làm quan văn thì chỉ cần phù hợp với điều kiện ứng tuyển là được.
Tổ phụ Quách thuộc loại về loại quan văn hay quan quan võ thì đều đã kinh qua hết rồi, thân ông cao thước tám, giọng nói như chuông đồng, râu rậm rạp, nhìn càng giống như một võ tướng hơn.
Tuy nhiên, sau này ông đảm nhiệm thứ sử bốn châu, năng lực diễn đạt bằng từ ngữ của ông đã sớm luyện ra được, nếu để ông tự mình viết thì chưa chắc đã viết được, nhưng để ông bình luận về một hai bài để vẫn dễ như trở bàn tay.
Tô phụ Quách đã đọc cẩn thận "Sự hiểu biết của thứ sử Quách" do tôn nữ của ông viết, thấy nàng thực sự ghi lại phong tục Trùng Dương của bốn nơi mà ông đề cập là cát, vị, thọ, tuy, tất cả đều được nàng viết ra, còn địa danh, tên người, sự kiện cũng được nàng viết rất rõ ràng.
Ông đọc được một lúc thì lông mày càng lúc càng giương cao, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng ông đặt bản thảo xuống ôm lấy Tam Nương cười lớn: “Xem ra Quách gia chúng ta sinh ra được một tài nữ rồi. !"
Thấy tổ phụ vui vẻ như vậy, Tam Nương cũng cảm thấy rất vui sướиɠ. Chỉ là nàng vẫn cẩn thận phân bua nói: "Đều là tổ phụ nói ra, không phải con tự mình nghĩ ra."
nếu không phải do mình nghĩ ra thì làm sao được coi là tài nữ được!
“Con viết được thì đã rất giỏi rồi” tổ phụ Quách đưa cho nàng một ví dụ là Quách Ấu Minh: “Con xem ta nói bát thúc của con một trăm tám mươi lần rồi, nó thì có thể viết ra được cái gì chứ?”
Quách Ấu Minh gần đây thiếu tiền, đang muốn chạy tới xin phụ thân một ít tiền: "..."
Quách Ấu Minh đấu tranh một lúc giữa hai lựa chọn là rút lui hay là không rút lui, nhưng hắn ta vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò của mình nên đã chạy đến để nghe xem hai ông cháu nhà này đang nói về điều gì, cuối cùng sao lại vạ lấy đến người vô tội là hắn ta chứ.
Tổ phụ Quách gia chỉ muốn dạy dỗ đứa nhi tử nhỏ tuổi nhất của mình nên đã đưa “Sự hiểu biết của thứ sử Quách” do Tam Nương viết cho Quách Ấu Minh, ông không quên dạy dỗ: “Nhìn ngươi mười bốn tuổi xem, có thể viết ra được văn chương như vậy không?”
Thành thật mà nói, với tuổi của Tam Nương khẳng định là giả nếu như nàng có thể viết ra được một loại văn chương tuyết thế nào đó, cùng lắm thì nàng chỉ có thể miêu tả chúng một cách trôi chảy mà thôi. Nhưng chỉ cần viết được bài trôi chảy như vậy thì đã vượt xa rất nhiều người rồi!
Ông thấy rất nhiều người mấy chục tuổi rồi mà viết còn vấp váp, nửa ngày mới rặn ra được vài ba câu.
Vừa vuốt chòm râu bạc, tổ phụ Quách gia vừa liếc nhìn đứa nhi tử nhỏ nhất của mình với vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Mới gần đây, hắn ta đã sao chép luận ngữ tới mười lần, mới cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể đọc được nét chữ của mình rồi, không đến nỗi thua kém điệt nữ mới năm tuổi của mình, vì vậy hắn ta lại bắt đầu hô hào bằng hữu của mình đi khắp nơi.