An Nhân phường cách cũng không xa lắm, hai thúc cháu chậm rãi đi bộ, lững thững nửa giờ mới đến Đại Tiến Phúc Tự.
Nhắc tới Đại Tiến Phúc Tự thì ban đầu được xây dựng ở Khai Hóa phường, sau đó hoàng đế Trung Tông đã xây dựng một Tiểu Nhạn Tháp ở đối diện An Nhân phường, các nhà sư lục tục lần lượt chuyển đến chùa bên kia, bây giờ Đại Tiến Phúc Tự về cơ bản đã thuộc về An Nhân phường bên kia, mọi người tới dâng hương hoặc là nghe giảng kinh hoặc là chạy thẳng tới chỗ Tiểu Nhạn Tháp .
Tam Nương dù sao cũng còn nhỏ, nửa chặng đường sau đều là nhờ vào việc bát thúc ôm đi, bây giờ cuối cùng cũng đến đích, nàng chủ động bày tỏ ý muốn mình có thể tự đi vào chùa được.
Quách Ấu Minh đặt nàng xuống theo lời nàng nói, mới đi được mấy bước đã gặp được mấy người bạn rượu thịt của mình.
Thấy Quách Ấu Minh cuối cùng cũng lộ mặt một lần nữa, bằng hữu xúm lại chia thăm hỏi: "Quách Bát, nghe nói ngươi bị đánh sao? Ngươi đã lành chưa?"
“Quách Bát, nghe nói ngươi bị cấm túc sao? Cuối cùng cũng được ra ngoài rồi à?"
Khi biết Quách Ấu Minh còn mang theo hai đứa nhỏ nên có thể không chơi được với bọn hộ, nhóm bạn rượu thịt hẹn hắn ta hôm khác lại tụ họp, sau đó vẫy tay rời đi.
Tam Nương kéo tay áo Quách Ấu Minh, vô cùng quan tâm nói: “Bát thúc, ngươi đi với bọn họ cũng không sao, ta cùng ca ca đi nghe thuyết pháp là được, chúng ta cũng biết đường về, thúc không cần phải cứ đi theo chúng ta đâu"
Quách Ấu Minh thực sự muốn chơi với bằng hữu của mình, nhưng Tam Nương còn rất nhỏ, mà Quách Diệu là huynh trưởng nhưng tuổi tác cũng không lớn lắm, làm sao hắn ta dám bỏ mặc họ được? Hắn ta không muốn quay về lại bị nhắc đến gia pháp rồi đi từ đường của tổ tiên phạt quỳ nữa.
Phụ thân hắn ta khi phạt con trai cũng không có nói suông.
Sau khi vào cổng chùa, Tiểu Nhạn Tháp rất nhanh đã hiện ra trong tầm mắt. thuyết pháp còn chưa có bắt đầu nhưng đã có rất nhiều người, Tam Nương chân ngắn chạy tới tìm vị trí, nàng rất nhanh đã chen được một chỗ trống ở hàng đầu.
Người ngoài thấy nàng còn nhỏ, bên người cũng chỉ có hai thiếu niên lang nên họ cũng có lòng tốt dành cho nàng một khoảng trống.
Tam Nương không biết người khác đang chiếu cố mình, chỉ cảm thấy mình thật may mắn khi chiếm được một vị trí tốt để nghe thuyết pháp.
Hôm nay mùa thu nắng nhẹ, gió hiu hiu, một thời tiết tốt hiếm có. Sau khi Tam Nương ngồi xuống chỗ của mình, thấy thuyết pháp vẫn chưa bắt đầu, nàng lấy ra một ít đồ ăn nhẹ và bắt đầu chia sẻ chúng, đầu tiên nàng đưa cho bát thúc và ca ca của mình, sau đó là những nha hoàn và gã sai vặt, sau khi phân xong một vòng thì cũng không còn dư nhiều lắm…
Tam Nương định cầm một miếng bánh ngọt thơm ngon bỏ vào miệng, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy một người nam nhân trạc ba mươi ngồi bên cạnh, người này mặt mũi anh tuấn, dáng người cao lớn, dáng dấp nhìn có mấy phần giống hoàng đế. Hắn hình như không đến để nghe thuyết pháp, ngược lại giống như là tới cùng bằng hữu nói về thi thơ luận đạo.
Tam Nương từ nhỏ đã có một tật xấu, đó là nàng thích những người có dáng dấp đẹp mắt. Tỷ như, trong số mấy người thúc của nàng thì bát thúc là người có dáng dấp đẹp nhất, vì vậy khi nàng còn nhỏ đã rất thích quấn lấy bát thúc để hắn ta chơi với mình.