Vừa rồi nàng chỉ chuyên tâm tìm chỗ ngồi cùng chia đồ ăn vặt, không thèm để ý xem người bên cạnh mình trông như thế nào, bây giờ trong lúc vô ý nhìn thấy tướng mạo của đối phương, nàng lập tức có tinh thần liền.
Tam Nương lập tức hào phóng chia sẻ chiếc bánh hoa quế mà nàng mang đến cho người bên cạnh: "Ngài có muốn nếm thử không? Nó không ngọt lắm, ăn xong sẽ tràn đầy hương quế thơm ngào ngạt, ăn cực kỳ ngon!"
Thấy Tam Nương chủ động bắt chuyện với người bên cạnh, trong lòng Quách Ấu Minh lộp bộp.
Hắn ta quay đầu lại quan sát người đó mấy lần, trong lòng càng thêm lo lắng: Người này tuy rằng nhìn qua đã ngoài ba mươi, nhưng dung mạo lại là hạng nhất, chắc là bởi vì khuôn mặt đó nên tiểu chất nữ đam mê nhìn mặt mà bắt hình dong đã bị thu hút.
Không đợi Quách Ấu Minh suy ngẫm xong, Tam Nương đã cố gắng hết sức để chào hàng xong bánh hoa quế của mình. Dẫu sao ai có thể cưỡng lại đôi mắt đen nhánh lấp lánh của nàng chứ?
Tam Nương trước giờ luôn không sợ người lạ, vì đối phương đã nhận bánh của nàng cũng có nghĩa là nguyện ý cùng nàng kết giao bằng hữu!
Nàng chủ động bắt đầu giới thiệu bản thân, nói mình là con thứ ba trong nhà, mọi người đều gọi nàng là "Tam Nương".
Người nọ hiển nhiên rất ít tiếp xúc với một tiểu hài tử hoạt bát như vậy, ăn miếng bánh hoa quế thơm ngào ngạt kia cũng không được, mà không ăn không không được . Hắn trầm mặc một hồi, mới lễ phép báo danh như có qua có lại: "Mỗ họ Vương, tự Ma Cật."
Tam Nương đã phát huy hết phẩm chất tốt đẹp không hiểu thì phải hỏi, nàng truy hỏi: "Ma Cật? Là Ma trong Ma nào? Cật trong Cật nào?"
“Ma Cật trong “Duy Ma Cật Kinh” đó là một bộ kinh Phật rất nổi danh.” Người nam nhân kiên nhẫn giải thích: “Mỗ tên tự là Duy, lấy hai từ Ma Cật làm hiệu.”
Tam Nương nghe xong vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng vì đã có lời giải thích nên nàng không còn truy hỏi nữa.
Nàng tựa như rất quen thuộc với vị cư sĩ Ma Cật này: "Để ta nói cho ngài biết, ngoại tổ phụ của ta cũng họ Vương. Tổ tiên của người thuộc họ Vương Thị ở Thái Nguyên, nói không chừng trước đây mọi người lại là người một nhà đấy."
Tổ tiên của hắn quả thực đến từ Vương Thị ở Thái Nguyên, nhưng nhà họ sau đó đã dời đến Hà Đông.
Trên thực tế, hậu duệ của Vương Thị ở Thái Nguyên bọn họ gặp được đồng tộc ở Trường An cũng không có gì hiếm lạ, dẫu sao Vương Thị là gia tộc hưng thịnh ở Thái Nguyên, đi qua mấy thế hệ có chút quan hệ như vậy cũng là bình thường.
Lúc này, buổi thuyết pháp của Đại Tiến Phúc Tự sắp bắt đầu, có người đang đánh chiêng cọc, cọc, cọc để nhắc nhở.
Sự chú ý của Tam Nương đột nhiên bị chuyển hướng, nàng không cùng Vương Duy trò chuyện về chủ đề cổ xưa "Mấy trăm năm trước là người một nhà" nữa, giờ nàng đang háo hức chờ đợi buổi thuyết pháp bắt đầu.
Trong những năm gần đây, Vương Duy đã nghiên cứu Phật giáo với các thiền sư Đạo Quang của Đại Tiến Phúc Tự, ngày thường hay ở khách viện cho mướn của Đại Tiến Phúc Tự. Nương tử của hắn đã mất cách đây hai năm, thiền sư Đạo Quang thấy hắn ngày thường ủ rũ không vui, nên đã khuyên hắn nên ra ngoài nhiều hơn cảm nhận chỗ tốt và kỳ diệu của thế tục.
Đến dự buổi thuyết pháp này cũng là thiền sư Đạo Quang khuyên hắn tới nghe.