Mặc dù Quách Diệu mới mười một mười hai tuổi, nhưng vóc người đã gần bằng người lớn bình thường, gặp chuyện thì chắc chắn sẽ đáng tin hơn Quách Ấu Minh nhiều, có hắn thì Vương Thị mới có thể yên tâm được.
Còn những vật dụng lặt vặt như ghế ngồi, vật cúng, khăn, đồ ăn vặt, quần áo để thay, Vương Thị đã sai người chuẩn bị sẵn, đảm bảo ba người thúc cháu ăn uống thoải mái bất kể họ có đi đâu. Tất nhiên, hầu hết trong số đó là được chuẩn bị cho Tam Nương.
Quách Ấu Minh có chút đau đầu, hắn ta ra ngoài luôn chỉ có hai bàn tay trắng, có lúc ngay cả người hầu cũng không mang theo, ai biết mang theo trẻ con ra ngoài lại phiền phúc như vậy chứ? Sau khi dẫn các cháu trai và tôn nữ ra ngoài, Quách Ấu Minh mới than thở với Tam Nương: "A Hàm quả đúng là bảo bối của mẫu thân ngươi."
Tam Nương tự hào trả lời: "Đúng vậy, mẫu thân rất thích ta!"
Quách Ấu Minh cũng rất ngạc nhiên trước dáng vẻ vui vẻ hạnh phúc như lẽ đương nhiên đó của nàng.
Quách Ấu Minh có rất nhiều cháu trai và tôn nữ, riêng nhà nhị ca hắn ta của đã có bảy người con, chưa kể trên hắn ta còn có bảy người huynh nữa. Nhưng mà, những thứ như tình cảm này lại không hay biểu đạt ra ngoài, đứa nhỏ Tam Nương này từ nhỏ đã rất thích bám lấy hắn ta hỏi chuyện linh tinh, cho nên quan hệ giữa hai người đương nhiên là thân thiết nhất.
Này còn không phải sao, dọc đường nhìn thấy cái gì mới, Tam Nương lại bắt đầu bài ca y xì như đúc"100.000 câu hỏi vì sao", nàng nắm lấy tay bát thúc hỏi không ngừng.
Cũng may Quách Ấu Minh không thích đọc sách cũng không thích luyện võ, duy chỉ thích lang thang đầu phường cuối ngõ, hắn ta đều rất quen thuộc với những thứ trên đường phố này. Đối mặt với ánh mắt ngưỡng mộ sáng ngời của tiểu chắt nữ sau khi hắn ta trả lời được câu hỏi, hắn ta thậm chí còn hùng hồn giới thiệu cho nàng thành thị ở phía đông Trường An gần đó.
So với nơi tốt xấu lẫn lộn như thành thị ở phía tây Trường An, thì phía đông thành lại trật tự ngay ngắn hơn nhiều, ở đó chủ yếu phụ trách đáp ứng nhu cầu sinh hoạt thường ngày của các quan lại quý nhân.
Khi Trường An được xây dựng, việc quy hoạch diễn ra ngay ngắn như một ván cờ, chẳng những các khu phố, phường được bố trí rất cân xứng, mà phía đông thành và phía tây thành cũng được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề.
Có tổng cộng tám cổng ở đông thành, ngoại trừ Tết Nguyên Tiêu thì tất cả đều được mở vào buổi sáng và khóa vào buổi tối như ở các thành khác, chế độ giới nghiêm được thực thi rất nghiêm ngặt, các cửa thành được chia thành 220 dãy, mỗi dãy có hàng trăm thương nhân, các quý nhân phải đi xe ngựa mới có thể đi dạo từ đầu đến cuối.
Tam Nương từ nhỏ đến lớn chưa từng tới đông thành, chỉ cần nghe bát thúc giới thiệu thôi cũng đã hoa mắt chóng mặt rồi. Nàng không khỏi lẩm bẩm: "Trường An thật lớn!"
Ngay cả khi ngươi đã sống ở Trường An trong nhiều năm, ngươi vẫn không thể đi hết toàn bộ thành Trường An.
Quách Ấu Minh nghe nàng nói lời trẻ con như vậy thì không khỏi xoa đầu nàng hỏi: "Có mệt không? Muốn ta ôm ngươi đi không?"
Tam Nương nghiêm túc đáp: “Ta còn có thể tự đi được, khi nào mệt ta sẽ nói cho thúc biết.”
Quách Ấu Minh biết rõ tôn nữ của hắn ta chưa bao giờ khách khí với mình, vì vậy hắn ta tiếp tục giới thiệu cho nàng những thứ trên đường đi.