Trong thư phòng sáng đèn, thoang thoảng bay một cỗ trầm hương gỗ dễ chịu. Kệ gỗ sát vách chất chồng đầy đủ các loại sách khác nhau, nhiều đến nỗi chẳng tìm được khe hở nào. Mỗi một nơi đều được vị chủ nhân sắp xếp gọn gàng đẹp mắt, ngay cả một hạt bụi cũng không thể xuất hiện.
Ánh nến hắt lên một màu vàng nhạt lên gương mặt thanh tú xuất trần, đang nghiền ngẫm đọc quyển binh thư trong tay.
Kể từ sau cuộc thảo phạt ở biên quan trở về kinh thành phục mệnh, trở thành phò mã của tam công chúa Hoa quốc. Thời gian rãnh rỗi Lâm Phương Hoa đều luyện võ, đọc sách, hoặc ra ngoài vi hành xem thử cuộc sống của dân chúng thế nào.
Mười tám năm sống tại biên quan, Lâm Phương Hoa cứ ngỡ bản thân vừa trải qua một giấc mộng. Bản thân nàng có một bí mật rất lớn, lớn đến nỗi khiến chính mình vì che giấu luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lâm Phương Hoa - Trưởng tử Lâm gia vốn dĩ là một nữ nhân.
Vì để nối dõi tông đường, thay phụ thân tiếp quản Lâm gia, nàng buộc phải thay đổi thân phận trở thành một nam nhi chi khí.
Cứ tưởng rằng bí mật tài đình này sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi cùng nàng nơi biên quan lạnh giá. Thật không ngờ lại xuất hiện một đạo thánh chỉ, Lâm Phương Hoa nàng vậy mà được lấy vị công chúa sủng hạnh nhất Hoa quốc.
Biết rằng Hoàng thượng vì muốn ổn định thế cục cân bằng thế lực trong cung, bắt buộc phải chọn một người bên ngoài như nàng gả công chúa.
Nhưng nhớ đến hành vi kỳ lạ của công chúa ban sáng khiến Lâm Phương Hoa nhíu mày khẽ thở dài.
May mắn, từ nhỏ nàng gặp được một vị cao nhân chỉ điểm, đã sớm uống một phương thuốc bí truyền biến phần trên hoàn toàn giống như nam nhân, ngay cả quỳ thủ cũng sớm chẳng còn nữa.
Nếu không thật khó có thể che giấu bản thân trong ngần ấy năm!
"Chủ tử, ta có thể vào không?".
Âm thanh bình tĩnh trong phòng phát ra, Trà Lan Kha nhẹ chân đi vào, đặt lên bàn nàng một bát thuốc vẫn còn nóng nghi ngút khói.
"Chủ tử, nên uống thuốc rồi".
Liếc nhìn bát thuốc đen ngòm, Lâm Phương Hoa khẽ lắc đầu, đạm thanh nói: "Uống lâu như vậy, nếu có thể trị khỏi đã khỏi từ lâu".
"Chủ tử, người đừng nghĩ vậy. Thiên hạ kỳ độc ắt có cách phá giải, Tán Cẩm y thuật cao minh nhất định sẽ tìm ra phương thuốc chữa khỏi cho người, người không được bỏ cuộc!".
Lâm Phương Hoa ảm đạm mỉm cười, hai thuộc hạ thân tín giàu sinh ra tử cùng mình đang cố gắng tranh giành sự sống của nàng từng chút, nhân sinh gặp được họ quả là đáng giá.
Hai năm có lẽ đã đủ rồi.
Nhớ đến sự việc ban sáng nghe thuộc hạ kể lại, Trà Lan Kha khoanh tay, cau mày nói: "Nữ nhân đó chắc chắn đang muốn tiếp cận để tìm nhược điểm của người. Chủ nhân, người nhất định phải hết sức tỉnh táo, chớ bị nàng ta câu tâm".
Đáng ghét, không ngờ yêu nhân kia lại dám xông vào lúc chủ tử tắm rửa.
Đón nhận ánh mắt chim ưng hướng đến, Trà Lan Kha lập tức ngậm miệng.
Lâm Phương Hoa rũ mi, nhìn vào mặt nạ khảm ngọc bên cạnh. Lại nhớ về hình ảnh ban sáng, nàng dường như định chạm vào má ta.
Nâng bát thuốc nhấp uống, vẻ mặt của Lâm Phương Hoa đăm chiêu.
"Chủ tử, thật không ngờ ý trung nhân của công chúa lại là người của Từ gia, nếu như vậy nàng ta ở bên cạnh người thật quá nguy hiểm". Trà Lan Kha vẫn bất bình, giọng đều đều nói tiếp: "Ta thật không hiểu, Hoàng thượng vì sao lại nhất quyết phải chọn ngài gả tam công chúa, lẽ nào cũng bởi vì ngài giữ hổ phù sao, tin tưởng người lớn như vậy?".
Tầm mắt của Lâm Phương Hoa hướng về phía hắn, trầm trầm nhắc: "Lan Kha".
Nhìn theo hướng mắt của Lâm Phương Hoa, Trà Lan Kha cau mày khi thấy bóng người đứng bên ngoài, lớn tiếng hỏi: "Kẻ nào bên ngoài?".
"Lang quân, là ta". Âm thanh trong trẻo mềm mại vang lên.
Lâm Phương Hoa theo bản năng liền đeo mặt nạ lên, chỉnh trang lại y phục trên người ngay ngắn.
Nhìn một loạt hành vi bất thường kia, Trà Lan Kha giựt giựt mi mắt, lòng thập phần khó chịu tiến lên mở cửa.
Khe sáng từ bên trong toả ra, đối diện là một nam nhân có nước da ngăm đen, đôi mắt híp lạnh lùng ngày đó khiến nụ cười trên môi Toàn Sở cứng đờ, lòng sản sinh sợ hãi hơi lui bước.
"Công chúa, mời!". Vẫn là cái giọng điệu và ánh mắt không coi nàng ra gì.
Hai tay giấu trong ống áo run run siết chặt, Toàn Sở thu liễm thần sắc bình tĩnh bước vào, theo sau là Tâm Nhi.
Nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạch ngọc, vận trên người y phục thuần trắng ngồi bên bàn. Toàn Sở lòng vui vẻ mỉm cười bước đến gần: "Ta biết lang quân trăm công nghìn việc, nên đặc biệt căn dặn Tâm Nhi sắc bát canh gà này bồi thể, chàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không a".
Nói đoạn, nàng liếc thấy một bát rỗng khác đã nằm trên bàn từ lúc nào . Trong lòng chợt chùn xuống, gượng cười nói: "Chàng vừa mới dùng canh hẳn vẫn còn no, vậy...".
"Không no". Môi bạc sau mặt nạ khẽ mỉm cười, ôn thanh đáp: "Công chúa hữu tâm, đa tạ".
Toàn Sở ngẩn người, mấp máy môi, trong đầu cố gắng phác hoạ gương mặt có nụ cười sau mặt nạ kia sẽ thế nào ấm áp.
Tầm mắt Lâm Phương Hoa hướng về phía Trà Lan Kha lần nữa.
Dù lòng bất mãn, Trà Lan Kha vẫn cung kính kéo ghế giúp Toàn Sở ngồi.
Toàn Sở nhìn hắn lại nhìn xuống thanh kiếm bên hông, đó là thứ đời trước đã gϊếŧ chết nàng. Hai tay giấu trong ống áo lại phát run, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi lạnh, nàng sợ hắn.
Lâm Phương Hoa trầm trầm quan sát, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, mày thanh tú hơi nheo, mở miệng lên tiếng: "Lan Kha ngươi ra ngoài đi".
"Tâm Nhi, ngươi cũng ra ngoài đi, ta có chuyện cần trao đổi với lang quân".
Trà Lan Kha bực bội, mắt híp nhìn đến bát canh đặt trên bàn một chút, khom lưng thi lễ rời đi.
Đến khi khép cửa phòng, miệng vẫn không ngừng mắng thầm. Yêu nhân, định dùng canh để mưu hại chủ tử của ta sao, chủ tử ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu.
Đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Toàn Sở mới bình tĩnh trở lại.
"Lâm...". Toàn Sở định mở lời trước, nhưng thấy Lâm Phương Hoa đứng lên, thanh tao di chuyển về phía nàng thì l*иg ngực bất giác đập gia tốc.
Vì sao bây giờ nàng mới chú ý, dáng người của Lâm Phương Hoa lại xuất trần như vậy, chỉ là mặc cẩm y trắng, thắt lưng ngọc, tóc đen buông xoã nhẹ phía sau được cố định bằng một thanh trâm bạc đã khí thế đến dường này.
Nếu đổi lại là một trường bào hoàng kim, thử hỏi còn nam nhân nào đủ kiêu hùng như Lâm Phương Hoa kia chứ.
Người xuất chúng thế này lại là trượng phu của nàng, vậy mà nàng lại ngu ngốc viết từ thư.
Lâm Phương Hoa nhẹ ngồi bên cạnh nàng, từ trong tay áo rút ra một lọ sứ màu trắng ngà, đặt lên bàn, trầm ấm nói: "Thân thể công chúa trân quý hơn ngọc, những việc vất vả này cứ giao cho hạ nhân làm là được".
Toàn Sở tròn mắt kinh ngạc, rõ ràng tay nàng vẫn luôn giấu trong ống áo làm thế nào Lâm Phương Hoa biết được.
"Ta luôn nhạy với mùi máu". Lâm Phương Hoa bình tĩnh nói.
Nghe được lời này, lòng của nàng bỗng dưng ảm đạm rõ ràng hơn. Một người phải sống bao lâu ở sa trường, trên người nếm trải bao nhiêu vết thương, bao nhiêu đau đớn...mới có thể phân biệt rõ rệt từng mùi hương như vậy.
Lâm Phương Hoa, chàng rốt cuộc đã từng có cuộc sống như thế nào?
"Hay là, chàng giúp ta thoa thuốc được không?".
Môi hồng khẽ cong ý cười nhỏ, được đôi mắt màu lam thu trọn vào trong.
Đắn đo một lát, nàng gật đầu, từ tốn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn, cẩn thận bôi thuốc: "Sẽ hơi đau một chút".
Trong lòng Toàn Sở âm ỉ vui vẻ, hoá ra Lâm tương quân lạnh lùng và đáng sợ trong lời đồn cũng có mặc ôn nhu này.
Nhìn bàn tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng trơn nhẵn sạch sẽ, lòng Toàn Sở có hơi ngạc nhiên. Thuận miệng hỏi: "Lần đầu tiên thϊếp thấy bàn tay một nam nhân lại đẹp như vậy".
Lâm Phương Hoa bối rối rút tay về, lòng bàn tay thấm ướt nên chà vào y phục.
Toàn Sở : "..." Chàng ghét ta chạm vào người đến thế sao?
Than nhẹ một tiếng trong lòng, Toàn Sở thu liễm tâm tình, khẽ cười hỏi: "Lang quân, chàng vì sao luôn đeo mặt nạ như vậy?".
"Lúc đánh trận ta không cẩn thận có một vết sẹo, nên mới đeo mặt nạ này, sớm đã thành thói quen".
Hoá ra là vậy, vết sẹo đó hẳn là rất đau...
Như đọc được ý nghĩ trong lòng nàng, Lâm Phương Hoa mỉm cười phủ nhận: "Sẹo đã lành, cũng không còn đau nữa".
Đáy mắt màu nâu nhạt lay động, ngón tay chuyển động, bỗng dưng giờ khắc này rất muốn vuốt ve gương mặt của đối phương.
Trong con người này dường như đang cất giấu rất nhiều thứ, khiến nàng muốn ngay lập tức thấu triệt tất cả.
Lâm Phương Hoa, vì sao chàng luôn có thể dễ dàng mỉm cười với ta như vậy. Vì sao ngày đó chàng lại chọn quay lại, là vì ta sao?
"Công chúa?".
Âm thanh trầm ấm và mùi trầm hương dịu dàng kéo nàng trở về thực tại.
Nhìn vào đôi mắt màu lam điềm tĩnh sau lớp mặt nạ, Toàn Sở khẽ mỉm cười: "Chàng biết lý do vì sao đêm nay ta tìm chàng không?".
"Ta đoán, có phải công chúa lo lắng về buổi tiệc ngày mai, nên muốn cùng ta trao đổi kỹ một chút để tránh xảy ra sơ sót phải không".
"Chàng quả nhiên rất thông minh". Ngón tay nàng vẽ vài nét lên mặt bàn, cười tán thưởng.
Chỉ là một vài động tác nhỏ, mày liễu tự nhiên sinh quyến rũ, mắt phượng cong cong nhìn đôi tai trắng noãn phủ một vệt hồng.
Không tiếp tục trêu ghẹo đối phương nữa, Toàn Sở nghiêm giọng nói vào vấn đề chính.
"Ta nghĩ ngay từ khi bước chân vào Phượng Loan Điện, chuyện giữa ta và lang quân ngay lập tức phơi bày, có trăm miệng cũng khó giải thích được". Toàn Sở thong thả nói từng chữ, đặt cằm tựa lên mu bàn tay chính mình nghiêng người về phía Lâm Phương Hoa, uỷ khuất: "Chàng còn định gọi ta là công chúa đến bao giờ?".
Lâm Phương Hoa nhấp môi, lòng minh mẩn mọi chuyện, hạ mi suy nghĩ gì đó.
"Gọi tên của ta khó đến thế sao, hay là...". Toàn Sở vẫn không buông tha, người hơi nhích đến gần nàng: "Hay lang quân chán ghét ta, nên cả tên cũng không muốn gọi".
Một cỗ mùi hương hoa bỉ ngạn ngọt ngào lan toả, khiến đôi tai trắng nóng bừng, bội vàng lên tiếng: "Không phải".
"Nếu vậy, chàng thử gọi tên ta xem".
Tiếng cười khúc khích như dòng suối chảy vang lên.
Lâm Phương Hoa mím mím môi, gương mặt dưới lớp mặt nạ như bị hun khói nóng, đỏ mặt.
"Sở Nhi".
Tiếng gọi trầm ấm này khiến Toàn Sở ngừng cười, sâu trong l*иg ngực như có gió xuân thổi qua. Tư vị này khiến cõi lòng nàng khẽ tê dại, dường như chính mình đã từng luôn tha thiết mong chờ được nghe đối phương gọi như thế.
"Ta không nghe rõ, chàng gọi lại đi".
Lâm Phương Hoa gật đầu, ôn thanh lặp lại: "Sở Nhi".
"Ân, thϊếp nghe đây".
Ngón tay Toàn Sở tự bấu chặt lấy đùi mình. Thì ra khi được Lâm Phương Hoa gọi tên, bản thân sẽ phát sinh nhiều cảm xúc đặc biệt thế này, như hồng thuỷ nhấn chìm chỉ muốn trâm luân vĩnh viễn.
Qua một lúc, Toàn Sở cong môi cười, nhẹ chân đến lấy bát canh ban nãy quay trở lại: "Lang quân, tiếp theo đây chúng ta cùng diễn một màn kịch ân ái được không?".
Mắt thấy Toàn Sở định ngồi lên đùi mình, Lâm Phương Hoa theo bản năng vội vàng tránh né.
Từ bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ thanh thuý vang lên, Trà Lan Kha ngay tức khắc mở tung cửa xông vào. Nhìn Toàn Sở nằm đè lên người Lâm Phương Hoa, mắt hắn trừng đỏ, gắt giọng quát: "Yêu nữ, leo xuống khỏi người chủ tử của ta mau!".