Trọng Sinh Truy Phò Mã

Chương 4: Ngọt và có chút vị say nồng



Ngồi bên trong xe ngựa, tâm trí Toàn Sở thở thẩn nhớ về chuyện ngoài ý muốn đêm qua.

Ngay khi nàng suýt bị té ngã xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng kéo trở lại, một mùi hương trầm dễ chịu bao quanh cánh mũi, đôi mắt sâu hút màu lam kề sát gần nàng.

Trong giây phút đó, Toàn Sở dường như có thể nghe rõ được nhịp đập như trống của hai người.

Cả Lâm Phương Hoa cũng đồng dạng như nàng, một màn chân thực hôm qua vẫn in đậm trong tâm trí.

Ngay khi Trà Lan Kha xông vào, Toàn Sở đỏ mặt tự che môi mình vội vàng rời khỏi. Để lại Lâm Phương Hoa ngây ngốc nằm bất động dưới đất, ngón tay tự miết nhẹ viền môi chính mình.

Xúc cảm mềm mại và hương thơm ngọt ngào đó khiến trái tim nàng xao xuyến không yên.

Đêm qua dù chỉ là sự cố, nhưng hai người xác thực đã hôn nhau!

Xe ngựa dừng lại, phá vỡ không khí ngượng ngùng bên trong.

Lâm Phương Hoa chủ động vén rèm bước xuống trước, sau đó yên lặng vươn tay muốn đỡ lấy bàn tay ngọc ngà. Nhìn bàn tay thon dài chờ sẵn, đáy lòng Toàn Sở chợt xao động, mỉm cười nắm lấy.

Hai người được thái giám và một đoàn cung nữ chờ từ trước dẫn đường.

Ngẩng mặt nhìn cung điện màu vàng trước mắt, tâm tình Toàn Sở chợt trầm lắng, nội tâm giằng xé miên man nhớ về hình ảnh nhuộm màu đỏ đìu hiu, xung quanh bao trùm tiếng khóc la và truy gϊếŧ mình ngày ấy.

Giữa tiếng binh đao loạn lạc, nàng ôm lấy nam nhân đeo mặt nạ trong lòng gào khóc. Bàn tay giữ chặt vết thương trên cổ, nhưng máu vẫn liên tục tràn ra không ngừng, cuốn đi hết thảy độ ẩm trên người nàng, ngay cả hơi thở cũng bị người lấy mất, rét lạnh thấu xương.

Khi linh hồn Toàn Sở lạc lõng giữa màn đêm bất tận, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng người niệm kinh.

Người kia hỏi nàng điều gì đó, thân thể vừa nghe xong run rẫy lợi hại, ngay lập tức quỳ xuống đi theo trái tim mình, khàn giọng cầu xin.

Ta nguyện đổi ba kiếp tình, lấy một kiếp duyên. Chỉ muốn được cùng chàng tương ngộ lần nữa.

Phát hiện người bên cạnh đang run rẫy, Lâm Phương Hoa lo lắng siết chặt tay nàng an ủi: "Đừng lo lắng, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không trách tội nàng".

Mặc dù được quan tâm khiến nàng cảm thấy ngọt ngào. Nhưng trong lòng cũng không ngừng than thở, ta cũng không phải vì lo lắng chuyện này, ngốc tử.

"Hôm nay nàng rất đẹp". Lâm Phương Hoa khẽ nói.

Khi nói ra những chữ này, ngữ điệu vẫn chiếm ba phần lãnh đạm bảy phần dịu dàng.

Người bên ngoài nếu nghe lời khen thưởng này sẽ còn nghĩ đây bất quá chỉ là một lời tán dương lịch sự. Nhưng họ không biết, lời khen này lại được thốt ra từ miệng của Lâm Phương Hoa, người chưa từng khen hay để mắt tới bất kỳ nữ nhân nào.

Toàn Sở ngạc nhiên ngẩng đầu, tầm mắt liền chạm vào vệt phấn hồng nghiêng đầu sang nơi khác né tránh.

Khoé môi cong nụ cười ngọt ngào, không uổng công đêm qua nàng gần như thức trọn đêm để chuẩn bị.

Lâm Phương Hoa có lẽ chàng không nhận ra, chàng lúc này cũng vô cùng xuất chúng. So với đoá hoa nhỏ như ta, chàng mới chính là mặt trời.

Rõ ràng chỉ khoác lên mình quan phục, tóc dài vấn gọn gàng, cài kim mão. Ngay cả gương mặt cũng không lộ diện, nhưng vì sao khí thế trên người vẫn mạnh mẽ bất phàm như thế.

Còn lôi cuốn ánh mắt mấy tiểu cung nữ kia lén lút nhìn, đáng ghét!

"Phò mã, công chúa. Hoàng thượng và Hoàng hậu đang ở trong chờ hai người, thỉnh". Thái giám xoay lại, hơi khom lưng thi lễ, cung nữ cũng nhanh nhẹn mở cửa chờ sẵn.

Ngón tay Toàn Sở nắm chặt, tự dưng giờ khắc này chân lại không ngoan ngoãn nghe lời nàng.

Bỗng một bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng dẫn dắt nàng di chuyển theo mình.

Ánh mắt màu lam vẫn lãnh đạm sâu hút, nhưng lại đủ khiến cho nàng an tâm dựa dẫm.

Lâm Phương Hoa, một lần nữa chàng lại khiến trái tim ta xao động.

"Thần Lâm Phương Hoa tham kiến Hoàng thượng Hoàng hậu. Hoàng thượng, Hoàng hậu vạn phúc kim an!".

"Nữ nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu". Giọng của nàng nhỏ xíu, viền mắt đỏ hồng.

Hai người ngồi trước mặt nàng bây giờ chính là người yêu thương nàng nhất thế gian. Vậy mà đời trước, nàng lại vô tình hại chết họ.

Tội lỗi mà mình đã gây ra, Toàn Sở thề rằng sẽ không để nó lặp lại, chỉ cần nàng còn một hơi thở sẽ không để bất cứ ai làm hại người thân bên cạnh mình.

"Đều là người một nhà, mau đứng lên cả đi". Hoàng đế Toàn Nhữ phất tay áo, mắt liếc sang nữ nhi của mình, hắng giọng: "Làm sao lại có vẻ mặt này, con biết sai rồi sao?".

Cảm xúc trong ngực vỡ tan như giọt nước, Toàn Sở lao đến ôm lấy phụ mẫu của mình nghẹn giọng rơi lệ: "Phụ hoàng mẫu hậu, nữ nhi rất nhớ hai người...".

Hoàng đế Toàn Nhữ và Hoàng hậu Trữ Ngọc Đàn nhìn nhau khó hiểu, ngay cả Lâm Phương Hoa cũng sinh bối rối.

Hai người chỉ vừa thành thân gần một tháng, Lâm phủ lại ở gần hoàng cung, Lâm Phương Hoa cũng chưa từng ngăn cản nàng về nhà.

"Được rồi, đừng khóc nữa, phụ hoàng và mẫu hậu cũng đâu nói sẽ trách tội con, mau đứng lên a". Trữ Ngọc Đàn đỡ người Toàn Sở đứng lên, lại nhìn sang phía Lâm Phương Hoa, nhẹ giọng: "Phò mã cũng đừng đứng nữa, mau đến đây".

Bàn tròn bốn người cùng dùng bữa ấm cúng hiếm có, thỉnh thoảng trong Phượng Loan Điện vang lên tiếng cười sảng khoái vui vẻ.

"Tiểu tử, trẫm chỉ còn mỗi đứa con gái vàng này cũng đem gả cho ngươi, ngươi nhất định phải hảo đối xử thật tốt hơn cả trẫm có biết không?".

Hoàng đế Toàn Trữ vỗ mạnh vào vai Lâm Phương Hoa, mỗi một lần đều nhướn mày sai cung nữ bên cạnh rót rượu. Y có đến ba vị công chúa, nhưng một người đã được gả đến nước Liêu, còn một người thân thể vốn luôn yếu ớt nên bất tiện xuất hiện. Chỉ duy Toàn Sở nhận được sự sủng ái nhiều nhất, cũng là người luôn khiến cho hai người lo lắng đến đau đầu.

Tam công chúa Giang Toàn Sở ngay từ khi sinh ra đã vô cùng thông minh lanh lợi, nàng so với các tiểu thư khuê các bên ngoài luận về tất cả mọi mặt đều vượt trội. Nàng nổi danh tới mức từng làm các vị nho giả khâm phục bởi trí nhớ siêu phàm, những quyển văn tự, kinh thư, binh thư...chỉ cần nàng muốn có thể một lần ghi nhớ tất cả.

Tài năng bậc này trong vạn người chỉ có một, ngoài điều này ra dung mạo của nàng cũng vô cùng kinh diễm. Cái tên yêu nhân vô cớ bị áp đặt vào người cũng bởi vì ánh mắt của nàng quá đỗi yêu mị, chỉ vì nụ cười của mình đã huỷ đi một hôn sự tốt đẹp, làm đảo điên biết bao nam nhân.

Cũng từ ngày hôm đó trở đi, hai chữ yêu nhân này được truyền bá rộng rãi.

Nhìn Lâm Phương Hoa liên tục bị chuốc rượu, Toàn Sở xót xa vội giành lấy ly rượu trên tay nàng, nhanh trí nói: "Phụ hoàng, ly rượu này để nữ nhi kính người a".

Dứt lời, nàng chủ động ngửa cổ uống cạn. Lưỡi nhẹ liếʍ quanh viền môi.

A, cũng khá dễ uống! Thảo nào nam nhân lại luôn thích uống rượu giải sầu như vậy.

"Phụ hoàng, rượu này tên là gì?".

"Đây là rượu bồ đào, có tác dụng rất tốt. Đặc biệt là đối với đôi phu thê mới cưới như các ngươi". Toàn Trữ cười ẩn ý bình thản nói.

Vốn dĩ là định để cho Lâm Phương Hoa uống nhiều một chút, nhưng xem ra để Toàn Sở uống thay cũng không tệ.

Tính khí của nữ nhi hai người, phải tìm một người cường đại như Lâm Phương Hoa kiềm hãm.

"Công...Sở Nhi để cho ta". Lâm Phương Hoa muốn ngăn nàng.

Toàn Sở chợt nghiêng người thì thầm nhỏ bên tai: "Lang quân, nếu ta say, chàng phải mang ta về có hiểu không?".

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, Lâm Phương Hoa khẽ nuốt khan nơi cổ, nhẹ gật đầu xem như đồng ý.

Hai người từ hoàng cung trở về cũng là đến tối muộn.

Ngồi trên xe ngựa, Lâm Phương Hoa bất động ngồi yên để Toàn Sở vùi mặt vào ngực mình, thỉnh thoảng còn dụi dụi vài cái.

Lâm Phương Hoa rũ mi, mắt chim ưng nhìn vào đôi má ửng hồng, trượt xuống một chút là cánh môi đỏ mọng hé mở. Trong đầu thoáng qua hình ảnh nàng liếʍ viền môi, bàn tay đang lơ lửng phía sau hơi hơi hạ xuống, nhẹ chạm vào mái tóc đen uốn lượn phía sau nâng lên ngửi một cái.

Thơm thật, giống như hương hoa bỉ ngạn.

Ngọt và có chút vị say nồng.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Lâm gia. Như thường lệ, Trà Lan Kha và Tâm Nhi là người đầu tiên ra đón chủ tử của mình.

Mắt hai người trợn tròn mở to nhìn Lâm Phương Hoa cẩn thận bế Toàn Sở ôm vào lòng, mặt không đổi sắc, một đường đi lướt ngang qua hai người.

"Đáng ghét, chủ tử của ngươi lại muốn bày trò gì?". Trà Lan Kha hừ một tiếng cao giọng hỏi.

"Này, chủ tử của ta đã chọc gì đến ngươi, sao ngươi cứ trưng ra cái thái độ bất kính này?". Tâm Nhi bất mãn.

Trà Lan Kha cũng không muốn mất thời gian đôi co cùng một nữ nhân, phất tay đi thẳng: "Đi mà hỏi lại chủ tử của ngươi đã làm gì".

Bên trong căn phòng tinh xảo rộng lớn, rèm che mỏng lay động dưới vầng trăng khuyết, ánh sáng nhàn nhạt le lói xuyên qua tán lá chiếu lên y phục trắng thuần của Lâm Phương Hoa.

Một đường bế Toàn Sở vào đây, Lâm Phương Hoa vẫn chưa thể thả nàng xuống giường được. Bởi cái tư thế lúc này, nàng đang ôm chặt lấy cổ Lâm Phương Hoa không buông, đầu hơi nghiêng vùi mặt vào ngực.

Bởi vì sợ kinh động đến giấc ngủ của nàng, Lâm Phương Hoa bất đắc dĩ duy trì tư thế này một lát. Sau đó nhẹ gỡ hai tay đặt nàng nằm xuống, mỗi một động tác đều ôn nhu cực điểm.

Định đứng lên, bất ngờ Toàn Sở vòng tay nắm lấy cổ áo nàng kéo xuống, ngữ điệu nhu nhu lười biếng.

"Lang quân, thϊếp nóng quá...".Tam công chúa Toàn Sở