Toàn Sở hốt hoảng bật ngồi dậy, trán thấm đẫm mồ hôi, giống như vừa trải qua cơn ác mộng kéo dài, chân thật đến nỗi khiến nàng suýt bị nó bóp chết.
Nơi đây là Lâm phủ!
Toàn Sở bần thần ngồi yên một chỗ, ký ức đời trước như một dòng xoáy lướt ngang qua đầu nàng. Mỗi một chuyện đều bứt đầu nàng đau nhói muốn điên, l*иg ngực như có vật cứng đập mạnh đến không thở được.
Hoa quốc không còn, Lâm gia cũng bị nàng hại chết, tất cả đều có liên quan đến nàng.
Nghĩ đến từng chuyện mình đã làm, Toàn Sở run rẫy cả người, há miệng mấp máy muốn hít thở.
Từ Lam Phong lợi dụng nàng, nhưng nàng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu hắn. Nếu không phải nàng cố chấp gửi gắm tâm tình, nghĩ hắn là chính nhân quân tử, muốn cùng hắn cái gì đó viết lương duyên tốt đẹp thì đã không nhận kết cục bi thống này.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ lần nữa, khoé môi Toàn Sở chợt cong nụ cười lạnh.
Trời cũng đã cho ta cơ hội chuộc lại lỗi lầm. Đời này, ta tuyệt không để Hoa quốc bị huỷ diệt, cũng sẽ không cô phụ tấm chân tình của một người.
Hít sâu một hơi, Toàn Sở nhẹ nhàng bước xuống giường, tự nhìn mình trong gương đồng, cảm thấy ngay cả chính mình cũng ghét bỏ bản thân lúc này.
Vẻ yêu nhân này rốt cuộc vẫn như cũ, đuôi lông mày tự nhiên quyến rũ, dù một biểu cảm cũng đủ khiến đối phương thần hồn điên đảo. Cái gì phong hoa tuyệt đại, dung nhan tuyệt sắc thoát tục nàng nghe cũng phát chán rồi.
Nếu có thể, nàng chỉ muốn dùng dáng vẻ này đối với một người duy nhất.
Khẽ cười một tiếng, Toàn Sở tự tháo trâm cài tóc bằng vàng phía sau ném đi, hơn vạn sợi tóc đen uốn lượn xoã xuống. Khoác thêm một lớp áo khoác lên người, nàng không kiềm lòng được bước chân có phần vội vã đến một nơi.
"Công chúa?".
"Công chúa người đi đâu vậy, đợi nô tì với".
Băng xuyên qua từng tia nắng mặt trời rạng rỡ, Toàn Sở bây giờ mới chân thực cảm nhận rõ bản thân đã sống lại. Tất cả những điều này đều là thật, nàng có cơ hội cứu chữa mọi sai lầm đời trước, cũng có thể ở bên cạnh một người.
Dừng chân tại biệt uyển phía sau, sắc mặt Toàn Sở trắng bệch nhìn vào khoảng sân trống rỗng.
Tâm Nhi đuổi kịp nàng, há miệng thở dốc hỏi: "Công chúa, người muốn đi đâu a".
"Tâm Nhi, phò mã đang ở đâu rồi?".
"Công chúa muốn tìm phò mã a, ngày thường giờ này phò mã đều luyện võ sau đó trở về phòng...A! Công chúa đợi nô tì". Bây giờ là thời gian phò mã đang tẩy trần thân thể a!
Tâm Nhi thực sự không hiểu nổi công chúa hôm nay, y phục cũng chưa kịp thay đổi đã chạy đi tìm phò mã, lẽ nào vẫn còn tức giận chuyện đêm qua, thế nên muốn tìm người tính sổ.
Không như những gì Tâm Nhi suy nghĩ, lòng của Toàn Sở đang vui mừng khôn xiết. Ngay lúc này chỉ muốn mau chóng nhìn thấy đối phương, muốn chạm vào cơ thể ấm áp đó để xác định rõ ràng mọi chuyện này là thật.
Một đường dài từ biệt uyển vòng đến tây phòng. Toàn Sở quên cả lễ nghi cơ bản trực tiếp mở cửa xông vào trong, nghẹn giọng gọi.
"Lâm Phương Hoa!".
"Lâm...".
Toàn Sở khẽ giật mình. Chân bất giác đứng chôn cứng một chỗ, gò má ửng hồng phức tạp nhìn chăm chăm cơ thể ướt sũng đứng sau màn chắn mỏng, hơi nước nóng lượn lờ tạo nên một khung cảnh ma mị câu người.
Ngực dồn dập phâp phồng đập mạnh, lần đầu tiên nàng sinh ra đến hiện tại phản sinh cảm giác này.
Dù là đối diện với Từ Lam Phong kiếp trước, nàng chỉ dừng lại ở mức chạm tay chứ chưa từng quá phận.
Vì sao nam nhân này luôn bằng một phương thức nào đó, vô hình câu dẫn kiểm soát tâm trí nàng. Rốt cuộc ai mới là yêu nhân chứ?
Cả hai người đều duy trì một tư thế, dường như thời gian cũng đã dừng lại, thật lâu không nói gì.
"Công chúa, nàng trước hãy ra ngoài đợi ta một lát".
Vẫn là âm thanh trầm ấm và điềm tĩnh này, khiến cõi lòng của Toàn Sở run lên. Bao nhiêu lo lắng rất nhanh hoá thành kinh hỉ, nhỏ giọng đáp lời: "Được, ta chờ chàng".
Nhìn nàng thơ thẩn trở về phòng, Tâm Nhi lòng sốt ruột, khẽ nói: "Công chúa, chuyện đêm qua kỳ thực không liên quan đến phò mã, người có lẽ đã hiểu lầm phò mã rồi a".
Nghe mấy lời Tâm Nhi vừa nói, đáy mắt Toàn Sở rơi vào mù mịt, cau mày hỏi: "Đêm qua xảy ra chuyện gì?".
Tâm Nhi bị câu hỏi của nàng doạ sợ nhảy dựng, công chúa một đêm ngủ dậy cái gì cũng quên hết, đây rốt cuộc là thế nào a?
"Công chúa, người quên rồi sao. Đêm qua người cùng Từ công tử hẹn nhau ở Đông sương lương đình, chuyện của người sau đó..."
Toàn Sở chấn động thân người, đau đầu tự day mi tâm chính mình.
Giờ thì nàng nhớ ra rồi, đêm qua nàng đã cùng Từ Lam Phong hẹn gặp riêng, nhưng lại bị đám tiểu thư công tử khác bắt gặp. Chuyện một nữ nhân đã có trượng phu cùng một nam nhân khác lén lút gặp mặt, bị đồn đi khắp Hoa quốc trở thành trò cười cho cả hoàng tộc, cũng vì chuyện này nàng hiểu lầm là do Lâm Phương Hoa sắp xếp hãm hại mình lỡ tay đánh hắn. Cũng trong sự kiện này, nàng cái gì cũng không tin tưởng Lâm Phương Hoa nữa, một bước càng thêm xa cách nhau.
Trong mắt Toàn Sở tràn đầy áy náy, cúi đầu tự oán nói với chính mình: "Rõ là cho ta trọng sinh làm lại, vì sao lại trong tình huống này, đáng chết!".
"Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi, khi nào cần ta sẽ gọi". Toàn Sở bình tĩnh nói.
Tâm Nhi vâng một tiếng, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Chỉ còn một mình trong phòng, nàng mới tĩnh tâm xâu kết lại từng chuyện.
Bây giờ là Kiến Ninh thứ 18, nghĩa là nàng đã trở về hai năm trước khi xảy ra sự kiện kinh hoàng kia. Tức là nàng cùng Lâm Phương Hoa chỉ vừa bái đường thành thân, trở thành phu thê giả chưa đầy một tháng.
Nhắc về chữ giả này cũng đều do nàng mà ra cả. Bởi vì không cam lòng với thánh chỉ của phụ hoàng, mặc kệ nàng đã có người trong lòng, vẫn bị ép buộc phải gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt, nên ngay trong đêm tân hôn nàng đã đưa ra một thương lượng lớn mật cùng đối phương.
Thời hạn hai năm, sau đó hai người sẽ hoà ly. Trong thời gian này tuyệt đối không được xen vào chuyện riêng của nhau, nếu như không tuân thủ ước định sẽ bị trời tru đất diệt.
Trời tru đất diệt. Tự cười nhạo chính mình một tiếng, nàng có lẽ điên rồi nên mới đưa ra tờ giấy hoà ly vớ vẩn kia.
Trong lòng Toàn Sở bỗng dưng cảm thấy mất mát, đáy mắt nâu nhạt lại cay cay. Nàng cố gắng thu hồi tâm tình, âm thầm thề, đời này sẽ không lặp lại cái ngu xuẩn của mình lần nữa, tuyệt đối không tổn thương đến người bên cạnh mình.
Hai nguyện vọng lớn nhất đời nàng hiện giờ. Đó là giữ cho Hoa quốc bình an, cùng Lâm Phương Hoa nối lại tơ hồng đã đứt đoạn, đời này nàng muốn trân trọng mảnh chân tình duy nhất này.
Nhớ về Lâm gia, lòng nàng chợt trĩu nặng. Lâm gia nổi danh là trung thần, ba đời nhà tướng trấn giữ biên quan dẹp tan chiến loạn Tề quốc.
Mà kẻ khiến cho bao kẻ địch phải khϊếp sợ nhất chính là Lâm Phương Hoa. Nghe nói bởi vì nàng có dung mạo như quỷ thần nên luôn khiến cho đối phương sợ mất mật, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của nàng đã đầu lìa khỏi cổ. Thứ cuối cùng mà bọn chúng miêu tả chỉ là mặt nạ bạch ngọc. Còn có một cái tên khác khi nhắc đến đại danh của nàng là "Bạch Quỷ Tiếu", chỉ ba chữ cũng đủ khiến cả đại quân khϊếp vía đảo hồn.
Bỗng dưng bây giờ Toàn Sở lại thêm một thứ nuối tiếc, nàng đời trước vẫn chưa từng nhìn qua dung mạo thật sự của Lâm Phương Hoa.
Cho đến lúc người chết dưới chân nàng, nàng vẫn chưa thể tháo được mặt nạ đáng ghét kia xuống.
Những thứ nàng biết về con người này quá ít, ít đến nỗi khiến nàng chạnh lòng, âm ỉ phát đau trong mắt.
"Công chúa, ta có thể vào không?".
Tự lau khô nước mắt, Toàn Sở thu lại cảm xúc của chính mình, vui vẻ mở cửa.
Đây là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy mặt nạ bạc đáng ghét kia lại bất tri bất giác vui sướиɠ ngập tràn, viền mắt ửng hồng chua xót. Không muốn đối phương nhìn ra sự khác lạ của mình, nàng lập tức che giấu toàn bộ cảm xúc phức tạp trong mắt.
"Chàng vào đi".
Lâm Phương Hoa có hơi do dự, đáy mắt sau mặt nạ quan sát nàng một lúc, vẫn duy trì khoảng cách giữa thần và tử bước chân ôn tồn đi vào.
Trong trí nhớ của Toàn Sở, vóc dáng của Lâm Phương Hoa luôn khiến nàng luôn phải ngẩng đầu. Sự kiên định và oai phong dường như từ trong xương đã dưỡng thành, dù chỉ là một ánh nhìn hay một hơi thở, đều dễ dàng khiến đối phương bị áp bách.
Nhưng thật kỳ lạ, một nam nhân vì sao lại có hương thơm trầm dễ chịu đến nhường này, nó khiến nàng cảm thấy rất thư thái dễ chịu.
Lâm Phương Hoa vẫn đứng bất động, chỉ có ánh mắt càng sâu nhìn chăm chăm nàng.
Hai người trầm mặc thật lâu, Toàn Sở mới chủ động bước đến gần, tay định chạm vào mặt nạ bạc.
Theo phản xạ sẵn có, Lâm Phương Hoa khéo léo tránh được, chân hơi lùi lại một bước.
Chỉ một thoáng qua, xúc cảm lạnh lẽo truyền tải lên đầu ngón tay của nàng, khiến nó tê dại bất giác co lại.
Biết bản thân có chút nóng vội, Toàn Sở khẽ cười, đuôi mắt hơi cong lan toả dáng vẻ quyến rũ trời sinh của mình.
Lâm Phương Hoa, nhìn ta đi, dáng vẻ này của ta chỉ để cho chàng nhìn a.
Nhưng nụ cười của nàng chỉ duy trì trong chốc lát, Lâm Phương Hoa thế nhưng lại không nhìn nàng. Ánh mắt nghiêng về nơi khác ôn thanh hỏi: "Công chúa tìm ta hẳn là có chuyện cần thương lượng?".
Bỗng dưng trong lòng Toàn Sở có chút uỷ khuất cùng thương tâm. Nàng quên mất ngay lúc này Lâm Phương Hoa vốn dĩ chưa hề thích nàng, bởi vì giao ước kia nàng cũng vô cùng vui vẻ đáp ứng nhanh chóng.
Nghĩ về đời trước đã trải qua, Toàn Sở lại cảm thấy kinh hoảng, dường như Lâm Phương Hoa chưa từng nói thích nàng, cũng chưa từng gọi thẳng danh tục nàng lần nào cả.
Nếu có tình ý với nàng vì cớ gì vẫn chấp nhận để nàng cùng kẻ khác gặp mặt?
Sắc mặt Toàn Sở càng nghĩ càng nhợt nhạt như giấy, đáy mắt liêu nhân ban nãy đổi lại thành một tia sợ hãi.
"Công chúa?".
Cơ thể Toàn Sở căng thẳng, thất thố mà nhìn chằm chằm đối phương, lấy lại tinh thần nói: "Chuyện đêm qua là ta hiểu lầm chàng".
Nhịn xuống khó chịu trong lòng, Toàn Sở mặc kệ. Đời này nàng sẽ mặt dày đuổi theo Lâm Phương Hoa không rời, giấy hoà ly kia nàng phải khiến người này tự tay xé bỏ.
"Việc đó không quan trọng, ta biết người đang có chuyện khó xử. Người yên tâm, khi gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu ta có thể ứng phó được".
Toàn Sở nghe từng lời trấn an tốt đẹp chỉ biết cười khổ.
Phải rồi, chuyện lớn thế này hẳn đã truyền khắp hoàng cung, nàng là nữ nhi xuất giá lại cả gan gặp gỡ nhân tình, còn bảo lang quân cùng mình vào cung biện giải, đúng là tồi tệ không tả được.
"Nếu đã gọi là giúp ta, làng quân có thể giúp cho trót. Trước tiên, đừng đứng cách xa ta được không?".
Thái độ và ngữ khí thế này, đừng nói là phụ hoàng và mẫu hậu, ngay cả một tiểu nô tì nhỏ bé cũng dễ dàng nhìn ra được.
Không đợi Lâm Phương Hoa nghĩ ngợi, Toàn Sở chủ động tiến sát đến người nàng, tỉ mỉ nghiêng đầu nhìn qua khe sáng dưới lớp mặt nạ bạc.
Lâm Phương Hoa giật mình bởi hành động kỳ lạ của nàng, vội chỉnh lại mặt nạ ngay ngắn, thanh thanh gật đầu: "Nếu công chúa nói vậy, ta chỉ đành mạo phạm rồi".
Môi hồng khẽ cười, nụ cười như suối chảy qua tai, khiến người nghe như uống một vò rượu say nồng lung lạc tâm trí.
"Lâm Phương Hoa, chàng lẽ nào chưa từng gần nữ nhân a. Chỉ là đứng gần chàng đã gọi là mạo phạm, vậy nếu như chàng thấy ta tắm rửa có phải sẽ nên chịu trách nhiệm cả đời không?".
Nói lại cười, mỗi một lời đều vô tình khiến viền tai trắng noãn lan một vệt phấn hồng.
Lâm Phương Hoa bối rối nhất thời không biết nói gì, vội vàng nâng tay thi lễ rời khỏi phòng.
Nhìn cẩm y màu đen tuyền đi như chạy trốn, ý cười ở khoé miệng Toàn Sở nhẹ nhàng câu lên, tâm trạng lúc này đột nhiên an tâm hơn một chút.
Lang quân a, lần này chàng chạy không thoát khỏi ta đâu.
Lâm Phương Hoa, nhan sắc bị phong ấn sau mặt nạ =))