Đuôi Nhỏ Biết Dỗi Hờn

Chương 4: Tụt quần đòi xem ch*m nhỏ

3 năm rồi, nhà họ Bạch hiếm khi có ngày nhộn nhịp lạ thường như hôm nay. Người làm chạy ra chạy vào cả ngày, chuẩn bị đón khách.

Chập tối ba mẹ Bạch đứng trước cửa mong ngóng. Chiếc xe ô tô đen đỗ trước cổng, cô gái nhỏ mặc váy hồng phấn, gương mặt rạng rỡ, vẫn chưa dứt câu chuyện với mọi người trên xe, cô ngoái lại nói vài câu mới bước hẳn xuống.

Đưa mắt nhìn ba mẹ Bạch đã đứng tuổi, yêu thương đang nhìn mình, Thẩm Hinh nghẹn ngào, nước mặt trực trào, lao nhanh vào lòng mẹ Bạch.

Mẹ Bạch dang tay ôm lấy công chúa nhỏ mình yêu thương ngày nào còn như cục bông, giờ đã lớn phổng phao, xinh xắn. “Hinh Hinh của ta lớn thật rồi.”

Nói rồi còn không quên cái bẹo má nhiều thịt không thay đổi của cô. Vui vẻ dắt tay công chúa vào nhà mà quên mất ba mẹ Thẩm vẫn đang đợi bà ngó đến.

Ba Bạch thấy vậy, chỉ biết lắc đầu cười, tiến tới khoác vai ba Thẩm, cười lớn chào hỏi mời hai người vào trong.

Vạch ngăn cách

Căn nhà hiếm khi có tiếng nói cười ríu rít. Mẹ Bạch và Thẩm Hinh nói cười không ngớt. Bà yêu thương cô bé mà cứ vừa ăn hết quả dâu này lại nhanh tay lấy cho cô quả khác. Thẩm Hinh ăn đến no, cảm giác mình đang được nuôi như heo vậy. Mẹ Bạch thì cười không ngừng, thỉnh thoảng lại bẹo má cô, muốn tranh cô làm con gái với mẹ Thẩm.

Tiếng chuông báo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Một thân hình cao lớn sải bước vào nhà. Gương mặt điển trai, nghiệm nghị, áo sơ mi trắng sơ vin trong quần tay đen.

Anh nới lỏng cà vạt, ánh mắt chú ý đến sự ồn ào phía phòng khách. Anh gật đầu lễ phép chào hỏi, ánh mắt lia qua cục thịt màu hồng đang núp sau lưng mẹ Bạch, để lộ mỗi đôi mắt long lanh, đang ngơ ngác đánh giá anh. Bạch Ngôn nhìn chằm chằm Thẩm Hinh khiến cô nổi lên cảm giác sợ hãi, rụt đầu xuống dưới vai mẹ Bạch, né tránh.

Anh nhíu mày, nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng xin phép lên thay đồ.

Bạch Ngôn gỡ đồng hồ, mắt chú ý tới chú gấu trắng đầu giường, ánh mắt sâu không thấy đáy. Anh rời mắt, bước vào phòng tắm.

Thẩm Hinh được giao nhiệm vụ lên báo anh xuống ăn cơm. Cô rón rén đi theo trí nhớ bước tới căn phòng tầng 3. Đôi tay trắng ngần dừng ở cánh cửa, lo sợ làm phiền bị anh mắng.

CỘC CỘC CỘC

Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí để gõ cửa.

Bạch Ngôn vừa tắm xong, phía dưới quấn khăn tắm, bên trên lộ ra cơ thể rắn chắc, vẫn còn hơi ầm, vài giọt nước nhỏ xuống.

Tiếng gõ lại vang lên, anh không nhanh không chậm cầm lấy tay nắm cửa toan mở ra thì bỗng có lực mở từ ngoài vào, chiếc đầu nhỏ tròn vo ló vào giữa khe cửa, ráo rác nhìn như ăn trộm. Bạch Ngôn giữ tay nắm cửa, khép vào khiến đầu cô bị kẹt lại.

Thẩm Hinh bất ngờ bị kẹp kêu la lên, một tay ở ngoài đập vào cửa, muốn đẩy ra. Nhưng làm thế nào vẫn không xi nhê gì với sức của Bạch Ngôn. Cô tức giận liếc mắt lườm, nhưng vừa chạm tới mắt anh đang không biểu cảm thì lại sợ rụt cổ lại, dẹp ngay cái gan lườm. Hai má phụng phịu, mắt ngấn nước ấm ức, không nói nên lời. Bạch Ngôn từ trên cao nhìn xuống nhìn cái cục thịt hồng phấn kia vô cùng thưởng thức.

Đến khi thấy giọt nước trực ở khóe mắt sắp rơi xuống, Bạch Ngôn mới thấy trêu đủ mà hài lòng mở cửa, khom người đỡ lấy cục thịt hồng phấn đang trượt xuống. Thẩm Hinh xoa xoa cổ, đẩy anh ra thoát khỏi vòng tay anh. Giương mắt lên án, lùi về sau cách anh một khoảng.

“Mẹ Bạch bảo anh xuống ăn cơm.”

Giọng nói ngọt ngào, lí nhí truyền đạt lại. Định xoay người chạy đi lại bị anh đóng sập cửa, khóa cô giữa hai cánh tay. Sau là cửa gỗ, Thẩm Hinh không tìm được đường chạy, bị ánh mắt sâu lạnh lẽo của anh dọa sợ.

Bạch Ngôn chạm vào cổ cô, sờ đến vết đỏ trên cổ, nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng hỏi han: "Có đau không?".

Thẩm Hinh gật đầu, rụt cổ lại vì nhột. Bạch Ngôn chạm vào cô liền không nỡ rời đi, di chuyển tay lên bẹo cái má nhỏ. Cô gái nhỏ đỏ mặt, quay mặt né tránh. Bạch Ngôn cười khẽ, vòng tay ngang hông cô nhấc bổng lên, bế tới giường, đặt nhẹ cô xuống, ghé sát tai cô thì thầm: "Đợi anh thay quần áo xong sẽ đưa em xuống."

Thẩm Hinh đẩy anh ra vội lên tiếng: "Em tự..." chưa hết câu cũng phải nuốt lại vì anh đã nhíu mày cảnh cáo.

Bạch Ngôn quay người tới trước tủ, gỡ khăn tắm mặc quần mà không thèm vào phòng tắm. Thẩm Hinh cả người đỏ rực, không dám lên tiếng cũng không ngọ nguậy đến khi bàn tay to lớn nắm lấy tay cô kéo đi.

"Anh không biết xấu hổ". Thẩm Hinh lên án. Bạch Ngôn cười cười lả lơi "Cũng đâu thể bằng ai đó lúc nhỏ cứ đòi tụt quần anh xem ch*m nhỏ."

Thẩm Hinh đỏ lựng, giật mình nhảy dựng lên, giãy khỏi tay anh nhưng không được, miễn cưỡng để anh nắm chặt dắt xuống dưới nhà.

Mọi người dưới nhà tất bật chuẩn bị ăn. Mẹ Bạch nhìn thấy họ đầu tiên, mắt dừng lại trên đôi tay đang nắm kia. Bạch Ngôn dửng dưng như không có chuyện gì, nắm chặt cái tay đang vặn vẹo để dứt ra khỏi tay anh, thản nhiên đáp: "Thẩm Hinh sợ tối".

Cả 2 nhà nghe vậy cũng không nói gì nữa, ngầm hiểu với nhau là di chứng từ buổi tối ở căn nhà hoang ấy.