Đuôi Nhỏ Biết Dỗi Hờn

Chương 5: Nói không thương anh nữa liền triệt để không thương

Thẩm Hinh chuẩn bị học Đại học, ba mẹ Thẩm thường xuyên đi công tác, dự định cho cô ở ký túc xá gần trường luôn.

“Để Hinh Hinh ở nhà mình đi, cho con bé ra ngoài sao yên tâm được.”

Mẹ Bạch khuyên ngăn, không muốn công chúa nhỏ phải ở ngoài thêm nữa, muốn ôm cô về nhà mình mà thỏa lòng mong muốn có một cô công chúa để yêu chiều.

Ba mẹ Thẩm nghe vậy cũng yên tâm nhưng lại ngại phiền tới nhà họ Bạch nên từ chối mấy lần. Mẹ Bạch thấy vậy liền chuyển hướng sang Thẩm Hinh: "Công chúa nhỏ, con muốn ở đâu, muốn ở cùng dì đúng không?"

Thẩm Hinh ngơ ngác hết nhìn ba mẹ lại nhìn mẹ Bạch, tại sao quyết định này lại trao cho cô. Bỗng bàn tay dưới bàn bị một bàn tay lớn phủ lên bóp chặt như cảnh cáo.

Thẩm Hinh giật mình nhìn cái người vẫn ung dung ăn uống, vô tội như không có chuyện gì xảy ra. Từ chối không được, đồng ý cũng không xong, Thẩm Hinh lắc đầu theo thói quen.

Thấy cô không nghe lời, Bạch Ngôn mím môi, lòng khó chịu, tay tăng thêm lực.

Không để cho Thẩm Hinh lên tiếng, Bạch Ngôn chậm rãi lên tiếng: "Chú dì để Thẩm Hinh ở đây, chú dì cũng bớt lo lắng an toàn mà con cũng tiện đường đưa Thẩm Hinh đi học".

Mẹ Bạch như bắt được vàng, gật đầu liên tục: "Đúng, đúng rồi đấy".

Có vẻ sự chững chạc, phong thái nghiêm túc khiến người đối diện vô thức luôn có cảm giác yên tâm, tin tưởng của Bạch Ngôn mà ba mẹ Thẩm lại gật đầu đồng ý nhanh chóng. Thẩm Hinh mở to đôi mắt to tròn, không thể tin được. Bạch Ngôn hướng mắt tới Thẩm Hinh cười như không cười rồi lại lặng lẽ ăn hết bát cơm.

Vạch ngăn cách

Thẩm Hinh uể oải ngã nhào trên giường căn phòng của cô lúc nhỏ tại nhà họ Bạch. Ba mẹ Bạch yêu thương cô nên đã chuẩn bị căn phòng đầy màu hồng này cho cô ngay cạnh phòng Bạch Ngôn.

Tiếng gió xào xạc bên ngoài hấp dẫn Thẩm Hinh mở cửa ban công để hít thở không khí dễ chịu. Cô nhắm mắt lại, vươn người ra ngoài lan can, tận hưởng những cơn gió mát mẻ.

Tiếng "cạch" mở cửa bên cạnh làm vỡ sự yên bình, Bạch Ngôn đăm chiêu nhìn ngắm cô gái, khóe miệng kéo dài cười. Thẩm Hinh quay ra vô thức lùi về sau, không dám nhìn thẳng mắt anh. Bạch Ngôn vẫy tay, móc móc cô lại: "Lại đây".

Thẩm Hinh lắc nhẹ, tìm cớ né vội: "Em buồn ngủ, em đi ngủ đây".

Nhưng chưa kịp chạm đến cửa đã nghe thấy giọng nghiêm nghị: "Đừng để anh nói lần 2, lại đây". Thẩm Hinh lạnh toát sống lưng, không dám di chuyển thêm nữa, rụt rè từng bước lại gần. Hai ban công chỉ ngăn cách bằng 1 bậc thềm, thấy cô tới gần, Bạch Ngôn vươn tay nhấc bổng cô lên qua bậc rồi vòng tay ôm ngang người cô, vẫn để một khoảng để nhìn cái đuôi nhỏ này.

Mắt bỗng chạm vào dòng chữ vẫn còn rõ nét viết trên cửa phòng anh "THẨM HINH KHÔNG ĐƯỢC VÀO PHÒNG", tim không khỏi xót xa, vẫn là bị sự xua đuổi trước kia của anh làm tổn thương. Thẩm Hinh đưa tay đẩy anh ra, khước từ: "Muộn rồi, em buồn ngủ".

Bạch Ngôn bực bội, từ lúc gặp lại đến giờ vẫn thích lảng tránh anh. Lúc trước chỉ hận không thể dính lên người anh không rời, giờ thì tìm mọi cách vùng vẫy khỏi anh. Bạch Ngôn không thể nói rõ cảm xúc lúc này, chỉ biết vừa bực tức lại vừa khó chịu muốn đánh mông cô.

Thấy cô quay lưng lại muốn đi về phòng liền bộc phát, túm lấy cô từ sau nhấc vào phòng mình.

"Bỏ em ra, em nói là em buồn ngủ"

"Tôi đang bế em đi ngủ. Ngủ với tôi".

Bạch Ngôn ôm chặt lấy cô, khóa chặt sự vùng vẫy của cô mà tới giường. Cả hai ngã lên giường, cô hốt hoảng đấm lên ngực, lên người anh.

"Nếu em còn có thêm hành động vùng vẫy nào nữa, em đừng nghĩ tới chuyện đêm nay sẽ yên ổn".

Bạch Ngôn vòng khóa hai tay Thẩm Hinh lại, mặt nghiêm nghị cảnh cáo. Thẩm Hinh nghe thấy tự giác im lặng, mắt ai oán nhìn anh. Thấy con mèo nhỏ xù lông, đầy móng vuốt mà không làm gì được, Bạch Ngôn cười đến vui vẻ, gục mặt xuống hõm vai cô cười khúc khích. Anh cứ dụi dụi, hít hà hương thơm nhẹ mát trên người cô.

Bỗng Bạch Ngôn ngẩng đầu, xoay người, đảo ngược vị trí hai người. Thẩm Hinh được anh ngồi dang 2 chân trên bụng mình, anh vẫn không ngớt cười nhẹ, thưởng thức vẻ mặt ấm ức của cô từ dưới. Thẩm Hinh bị anh khóa hông buộc ngồi trên bụng anh, tay chống lên ngực anh làm điểm tựa, không dám nhúc nhích.

Bạch Ngôn được đà làm tới, đưa tay chọc lét cô khiến cái đuôi đổ ập xuống người anh. Thẩm Hinh tức giận, tay cuộn chặt, khuôn mày nhăn nhó, quyết làm một con cá chết không phản ứng gì với anh nữa. Bạch Ngôn chạm nhẹ lên má cô, vén nhẹ tóc, dịu dàng hỏi:

"Sao tiểu công chúa lại lạnh nhạt với anh vậy? Em không thích Ngôn ca ca nữa à."

Cô sững người, quay mặt sang 1 bên để anh không nhìn thấy mặt mình nữa.

"Giờ còn không thèm nói chuyện với anh nữa à? Thì ra ghét anh đến vậy."

Anh kiên nhẫn dỗ dành công chúa nhỏ trong lòng mình. Cô coi như không nghe thấy gì, lấy im lặng đáp lại. Bạch Ngôn đợi thật lâu cũng không thấy ai đấy nói gì, kiên nhẫn cũng mất dần, càng nóng lòng muốn cô quấn quýt lấy mình như trước. Anh ôm trọn lấy gương mặt cô, xoay lại: "Mở mắt, trả lời anh."

Thẩm Hinh bị ép mở mắt, ánh mắt long lanh, lại không có sự vui vẻ, mến mộ ngày đó, chỉ thấy lạnh nhạt. Tim dường như trật mất một nhịp, khiến anh thấy lo lắng, lần đầu mới biết công chúa nhỏ này không chỉ bám dính giỏi mà rứt bỏ cũng tốt, nói không thương anh nữa là triệt để không thương.