Đã hơn 2 tuần rồi mà mẹ Bạch không thấy công chúa nhỏ, nhớ nhung cô bé không thôi. Lần nào gọi điện cô bé cũng không đi học thì dã ngoại, lúc lại bận rộn thi cử.
Bạch Ngôn đã bắt đầu đi làm, tối nào về cũng nghe mẹ than thở vì không được gặp tiểu công chúa.
“Em không thương anh nữa. Anh toàn bỏ lại em thôi.”
Đến bây giờ câu nói ấm ức ấy vẫn văng vẳng bên tai Bạch Ngôn không dứt khiến anh phiền lòng phát điên.
Hôm nay lại mệt mỏi trở về nhà, mẹ Bạch lại vừa nghe điện thoại vừa khóc. Nói gì mà tiểu công chúa đăng ký học ở thành phố A, sẽ thuê trọ để học tại đấy.
Bạch Ngôn sững sờ, có phần không tin, tay nới lỏng cà vạt cho dễ thở. Rõ ràng anh và cô đã thống nhất sẽ học tại thành phố Y, gần công ty anh. Cô còn cười sáng lạn mà kêu sẽ sang thăm anh hằng ngày, vì sao lại đổi ý. Bạch Ngôn thật sự có nỗi khó chịu muốn bộc phát.
Anh lắc lắc đầu cho bớt nặng nề, vội xách cặp lên phòng. Ngồi thừ trên giường suy nghĩ về làm sao để cô thay đổi ý định. Nhưng lại nghĩ tại sao mình phải làm thế? Không phải mình muốn yên tĩnh, không có cái đuôi nhỏ kia sao? Nhưng cô là đuôi nhỏ của anh, không ai được mang cô đi? Rất nhiều câu hỏi dồn dập trong đầu.
Bạch Ngôn tay chống tường bước vào phòng tắm để nước xối thẳng xuống người mình. Anh cần bình tĩnh, nhưng câu nói “Em không thương anh nữa.” cứ vang lên khiến anh bấn loạn, không biết phải làm gì.
Em không thương anh nữa là sẽ né anh như né tà, không bám lấy anh, không nói chuyện, không thèm gặp mẹ Bạch như vậy à. Nghĩ vậy lại muốn nhốt cô nhóc đó lại để dạy dỗ.
Anh bắt đầu không hiểu chính mình, rõ là luôn thấy phiền mà giờ không có lại hẫng mất một khoảng trong tim. Cứ vô thức tìm kiếm cái gì đó quen thuộc để lấp đầy. Anh không hiểu thế nào là yêu, thế nào là thương một người. Với Thẩm Hinh là bất lực, chỉ có thể thoả hiệp mỗi lần cô nhõng nhẽo hoặc oà khóc. Cô nhóc ấy rất dễ dỗ, chỉ cần ban cho cô nụ cười thì sẽ rạng rỡ, bám chặt lấy anh cả ngày, dù cho anh có nặng lời thế nào.
Lúc cô nói không thương anh nữa, anh cũng nghĩ sẽ như mọi lần, dỗ nhẹ một chút sẽ xong. Nhưng có vẻ lần này anh tính sai rồi.
Bạch Ngôn lấy hết can đảm, lần đầu tiên chủ động gọi điện cho cô. Rất nhanh đầu bên kia đã nhấc máy.
Cả hai đều im lặng.
“Thẩm Hinh.”
Bạch Ngôn lên tiếng phá vỡ bầu không khí, chờ đợi giọng nói của ai đó. Nhưng cô chỉ “Hửm” một tiếng như để thông báo vẫn đang nghe.
Bạch Ngôn chưa bao giờ lúng túng như vậy.
“Cuối tuần này dã ngoại, anh qua đón em”.
Đầu bên kia lại im lặng. Bạch Ngôn dí sát tai để nghe tiếng thở đều đều rất khẽ của cô nhóc.
“Em đi cùng với mẹ Bạch rồi, anh không cần qua đón”.
Mãi mới nghe được giọng cô thì lại là lời cự tuyệt. Đúng là hay rồi, Bạch Ngôn lần đầu bị từ chối có vẻ không kiểm soát được cảm xúc liền nói: “Ừ vậy để mẹ Bạch đón”.
Nói xong liền cúp máy như kiểu anh là đang bị ép gọi điện cho cô chứ không phải tự dưng gọi. Thẩm Hinh cũng từ dòng suy nghĩ thoát ra, cười khổ, sao lại tin anh ấy còn chút quý mến, lo lắng cho mình chứ.
Đến cuối tuần, vậy mà Bạch Ngôn lại tự mình lái xe chở mẹ Bạch tới nhà họ Thẩm đón cô, còn chừa ghế phụ cho cô.
Nhưng cô nhóc này không hiểu tâm ý của anh, chỉ gật đầu chào rồi tót xuống ghế dưới ríu rít với mẹ Bạch, còn lười bố thí cho anh một ánh nhìn.
Bạch Ngôn phía trước nghiến răng, nổ máy.
"Công chúa nhỏ, con không thương dì nữa". Mẹ Bạch hờn dỗi, trách móc cô nhóc không thèm sang chơi với bà.
"Con không có. Con thương dì nhất mà". Thẩm Hinh dẩu mỏ, nịnh nọt mẹ Bạch không chớp mắt.
Bạch Ngôn hóng ở trước, sắc mặt trầm xuống, phân đo, rõ ràng là kêu thương anh nhất, giờ lại tíu tít kêu thương người kia nhất, người nọ nhất. Anh nhìn qua gương xác định mẹ Bạch đã thắt dây an toàn, liền cố tình phanh một cái, Thẩm Hinh đang mải mê buôn chuyện không chú ý, cả người đổ về trước, úp mặt vào gối tựa được vắt ở sau ghế.
Mẹ Bạch hốt hoảng, vội đỡ công chúa nhỏ, miệng quát lớn: "Ngôn Ngôn, con có lái xe được không?"
Bạch Ngôn lại điếc không sợ súng, coi như không có chuyện gì, chuyên tâm lái xe. Thẩm Hinh ôm trán mình, ngoan ngoãn nằm lên chân mẹ Bạch để bà vồ về, xoa xoa cho mình.
Trên xe gần 1 giờ mới tới điểm dã ngoại, đây là buổi đi chơi cho toàn bộ nhân viên công ty mẹ Bạch đứng đầu. Mẹ Bạch thơm lên má công chúa nhỏ 1 cái, rồi đẩy cô tới cho Bạch Ngôn trông nom, ra chỗ ban tổ chức bàn bạc.
Bạch Ngôn cao hơn cô quá 1 cái đầu, cao lớn như muốn chắn hết nắng gió cho cô. Từ trên cao nhìn xuống cô nhóc đang quay qua quay lại tìm kiếm chỗ chơi, một giây phút nảy ra trong đầu anh, Bạch Ngôn định đưa tay úp lên đầu thì tiếng gọi mềm mại phía sau vang lên: "Bạch Ngôn, cậu cũng tới đây sao."
Cả 2 người đồng thời quay lại, Đường Liên mặc chiếc váy trắng nữ tính, uyển chuyển đi tới. Thẩm Hinh bỗng cảm thấy Bạch Ngôn lại rất hợp với thiếu nữ dịu dàng, thướt tha, bạn anh ghép đôi cũng rất hợp. Đứng với nhau đúng là rất xứng đôi. Hôm nay, Bạch Ngôn sơ mi trắng cộc tay, quần kaki lửng be, trong lịch sự lại nhã nhặn, đứng cạnh Đường Liên như đóa hoa lan trắng dịu dàng giống như trời sinh một cặp.
Anh gật đầu chào hỏi Đường Liên, tay kéo Thẩm Hinh về phía sau lưng mình. Thẩm Hinh như khúc gỗ bị anh kéo ra sau lưng, muốn giấu ngay cô đi trước mặt người đẹp đến vậy à. Cười nói với cô ấy cũng nhẹ nhàng nữa. Họ nói chuyện gì cô cũng không nghe lọt tai nữa, núp sau lưng anh đến thẫn thờ.
Thẩm Hinh nhìn bóng lưng to lớn một cái, rồi quay người đi tìm chỗ chơi. Cô chạy ra ngồi trên xích đu, bắt đầu lướt tìm trọ ở thành phố A. Mải mê tìm trọ, mà không nhận ra cái người mặt tối sầm, giữa đôi lông mày nhăn nhó, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cô gái phía dưới.
Chỉ đến khi Thẩm Hinh mỏi mắt, rời màn hình mới cảm thấy sau lưng có gì đó rất áp lực. Cô giật nảy khi phát hiện anh phía sau, vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.
"Tại sao?" Bạch Ngôn hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Vì sao không học ở thành phố X?" Thấy cô ngơ ngác, anh đành hỏi lại.
Thầm Hinh không trả lời, mà lùi về sau. Anh tưởng rằng cô lại muốn chạy, không thèm nói chuyện với mình, liện vội vã túm lấy tay cô lôi vào bụi cây to gần đó.
Thẩm Hinh dẫy ra, không hiểu anh đang làm cái gì.
"Nói đi, đừng có cảm xúc mà làm loạn. Em không thương mẹ Bạch, không nghĩ tới mọi người à." Bạch Ngôn nói một tràng dài, mặt nghiêm nghị dạy dỗ cô.
Lúc nào cũng thích dạy dỗ cô, không thích làm trái ý mình, anh nghĩ cô là con gái anh để răn dạy sao.
"Em tự biết mình muốn gì. Em sẽ thường xuyên về thăm mẹ Bạch, không cần anh bận tâm". Đây là câu nói dài nhất mà cô nói với anh nãy giờ. Cô nhóc này lại tức giận với anh.
"Vậy không thăm anh à." Bạch Ngôn không tự chủ mà nói ra lòng mình. Ai cô cũng thương chỉ có anh là không quan tâm. Thẩm Hinh há hốc không tin những gì mình thấy. Cô nghĩ mình bị lãng tai rồi mới thấy anh phân đo như thế.
Cô giãy ra khỏi người anh nhưng dường như chỉ phí sức, thấy mặt anh vẫn đăm đăm đợi câu trả lời, Thẩm Hinh đành ho nhẹ trả lời cho qua: "Có, em sẽ thăm cả anh nữa".
Lúc này, anh mới hài lòng, thả lực ở tay cô nhẹ đi. Anh biết cô nhóc này không biết nói dối, rất tin tưởng về lời hứa hẹn này. Nhưng cô nhóc này thật sự lại chơi anh một vố, để anh ngóng đợi đến 3 năm không cho gặp mặt hay nói chuyện. Không về thăm anh cũng chuyển anh vào danh sách đen, để cho anh triệt để thấu hiểu cảm giác bị lừa gạt.