Sau khi nghỉ ngơi một lát, cậu bé đeo chiếc giỏ còn cao hơn cả mình lên rồi ngước nhìn dãy núi cao chót vót trước mặt.
“Đây chính là núi Bất Chu trong lời của Tề tiên sinh sao?”
“Trong truyền thuyết, lưng của Cổ Thần chống đỡ đất trời trong truyền thuyết!”
“Hi vọng là có thu hoạch.”
Cậu bé thuận theo dòng suối đi về phía ngọn núi cao trong tiếng thì thầm.
……
Mặt trời treo cao ở giữa bầu trời.
Trong ánh mắt mong chờ của Chu Cửu Âm, từ trong hang động truyền ra tiếng bước chân từ xa.
Rất nhanh có một đứa bé mặc áo vải thô, chân đi giày cỏ hiện lên trước mắt.
Cậu bé khoảng chừng bảy tám tuổi, dáng người mảnh khảnh.
Trong lúc đi thì gót chân không ngừng va chạm với cái giỏ.
Chợt nhìn có hơi buồn cười.
“Waaa, nhiều đào quá!”
Ban đầu cậu bé chưa nhìn thấy Chu Cửu Âm.
Đôi mắt to tròn đen nhánh bị hai cây đầy những quả đào màu tím sẫm lấp đầy.
Cậu bé bỏ cái giỏ xuống trước.
Vẻ mặt ngay lập tức nghiêm túc, hai tay chắp lại, đôi mắt hơi nhắm lại, hướng về phía Đào Đại và Tiểu Tam Nhi nghiêm túc vái ba lạy.
Lúc này mới kiễng chân lên hái một quả đào xuống.
Ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Ăn một liền một lúc bảy tám quả, trong lòng cậu bé mới cảm thấy hài lòng và sợ sờ cái bụng nhỏ.
Sau khi lau khóe miệng, cậu bé lại bỏ hơn chục quả vào giỏ.
Rồi lại chắp tay về hướng cây đào và Tiểu Tam Nhi một lần nữa.
Thì thầm nói:: “Ta ăn no rồi, mang về cho mẫu thân và Thúy Nhi tỷ một ít, cảm ơn Đào tiên.”
Dứt lời.
Cậu bé bước lên phía trước vài bước.
Trước tiên là nhẹ nhàng ôm lấy Đào Đại, sau đó là Tiểu Tam Nhi.
Quả là một cậu bé lương thiện.
“Đào tiên, thời gian không còn sớm nữa, ta phải về nhà rồi.”
Cậu bé đang định nhấc cái giỏ lên thì thân thể gầy nhỏ đột nhiên run lên.
Bên trong đôi mắt phản chiếu lên một cái đầu trăn vô cùng lớn.
Những chiếc vảy dày đặc đỏ gay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đôi mắt rắn dựng thẳng tràn ngập sự hung dữ khiến người ta sởn gai ốc.
Một giây sau.
Một tiếng nổ vang lên.
Cậu bé bị ngã ngửa.
Cơ thể nhỏ bé không ngừng co giật.
Mắt trắng dã, khóe miệng trào ra bọt trắng.
Vậy mà lại bị dọa đến ngất xỉu.
“Đúng là~”
Chu Cửu Âm nằm ở cửa động không khỏi mà trợn tròn mắt.
……
Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun ra nuốt vào, thu thập, phân biệt.
Sau khi xác định cậu bé không có gì đáng ngại, Chu Cửu Âm mới trở về trong động ăn một Hóa Hình quả.
‘Ting, phát hiện ký chủ ăn một linh quả, hấp thụ lượng lớn linh khí, thân rắn dài thêm 0,007m.’
‘Kiểm tra được tinh quả có công hiệu Hóa Hình, ký chủ có lập tức Hóa Hình không?’
“Hóa Hình~”
Cơ thể rắn khỏe mạnh dài gần 20m tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sau mười mấy hơi thở.
Thần Hoa thu lại.
Con rắn khổng lồ biến mất không dấu vết.
Mà thay vào đó là một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi cả người không mảnh vải che thân.
Trên khuôn mặt tuấn tú điểm một đôi mắt nhỏ dài giống như hai thanh thiên đao.
Xuyên không đến thế giới này đã 20 năm nhưng đây là lần đầu tiên Chu Cửu Âm hóa thành hình người.
Theo bản năng cúi đầu nhìn.
Quả là cây cột khổng lồ!
Sờ sờ cơ ngực săn chắc của mình, Chu Cửu Âm lầm bẩm:: “Tuy nói là đồ đệ, nhưng dù sao cũng là lần đầu.”
Để hở ngực ra, bản long làm không được.
Trong đầu xẹt qua hàng nghìn, hàng chục nghìn văn tự cổ, đó chính là: “Cửu Âm Thôn Thiên công.”
“Hóa ra trong ‘Cửu Âm Thôn Thiên công’ có thuật Hóa Hình.”
‘Cửu Âm Thôn Thiên công’ cái gì cũng có, ngoài tu luyện ra còn ghi lại rất nhiều bí thuật.
Sau thời gian uống cạn một tách trà.
Chu Cửu Âm lầm bẩm trong miệng.
Trong màn linh khí mờ ảo, hiện ra một người áo trắng.
Mặc trên mình chiếc áo trắng phóng khoáng không vương chút bụi trần, khí chất của Chu Cửu Âm lập tức tăng lên ba bốn phần.
Từ một người không hề biết xấu hổ đến một công tử ôn nhu, phong thái tao nhã ngọc thụ lâm phong.
Hắn duỗi tay phải, biến ra một cái gương.
Chu Cửu Âm nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn trên lại nhìn dưới, cứ nhìn đi nhìn lại.
“Nếu như đẹp trai là một tội ác, thì ta nên bị trấn áp vĩnh viễn.”
Điều đáng tiếc là cho dù đã hóa thành hình người rồi nhưng đồng tử trong hốc mắt vẫn là màu đỏ của rắn.
……
Cũng không biết qua bao lâu.
Cậu bé dần dần tỉnh lại.
Phía chân trời, mặt trời đã dần xuống núi.
Cậu bé dường như đã nhớ ra gì đó liền ngồi mạnh dậy nhìn xung quanh.
Nhìn thấy cái giỏ vẫn còn ở cách đó mấy thì mới thở phào một hơi.
“Cậu bé, ngươi tên gì?”
Giọng nói ôn như giống như dòng suối chảy vào trong tai.
Cậu bé ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc chiếc bạch y đang khoanh chân ngồi ở cửa động với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi và cảnh giác.
“Mãng…Mãng Tiên, ta tên là A Phi, phi trong phi điểu.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chín…chín tuổi.”
“Dường như ngươi rất để ý đến cái giỏ của mình nhỉ.”
“Trong giỏ có thảo dược ta vừa mới hái hôm nay, nếu làm mất thì không còn cách nào để mua thuốc cho mẫu thân nữa.”
“Mẫu thân ngươi bị bệnh gì?”
“Mẫu thân khi sinh ta bị khó sinh nên để lại bệnh.”
“Ngọn núi này dã thú hoành hành, nguy hiểm khắp nơi, cha ngươi yên tâm để cho ngươi một mình vào núi sao?”
“Cha ta chết rồi.”
“Sao lại chết?”
“Mùa đông của mười năm trước, cha ta vào núi đi săn sau đó không quay về được nữa.”
“Mười năm trước?”
Chu Cửu Âm hơi nhíu mày.
“Cậu bé, nhà ngươi ở đâu?”
“Trấn Thanh Bình.”
“Cách đây bao xa?”
“Hai ba mươi dặm, chính là ở phía bên kia của núi Bất Chu.”
“Núi Bất Chu?”
Chu Cửu Âm híp đôi nhắt đỏ lại.
“Cậu bé, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”
“Bái người làm sư phụ?”
Cậu bé nhìn chằm chằm vào con ngươi đỏ như máu của Chu Cửu Âm mà nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
“Mãng Tiên, nếu như…ta nói là nếu như.”
“Nếu như ta từ chối thì người sẽ làm thế nào?”
Chu Cửu Âm cười hiền từ,: “Ta sẽ nuốt sống ngươi.”
Bụp một tiếng.
Cậu bé lập tức quỳ hai gối xuống đất.
Hành đại lễ ba quỳ chín lạy.
“Sư phụ tại thượng, đồ nhi A Phi khấu đầu với người.”