Từ hôm nay trở đi, không được ngăn cản chuột lông trắng trộm ăn quả nữa.
Chuột lông trắng ăn quả xong, biến thành hình người, sinh ra linh trí, bước vào con đường tu luyện, chính là sinh vật thăng cấp.
Sau đó mình mới ăn chúng, tăng tu vi, tăng độ dài.
Giống như cắt hành tây.
Hết củ này đến củ khác.
“Ta thật là… thông minh quá đi!”
......
Những chiếc vảy rắn màu đỏ thẫm xếp chồng lên nhau, gắn chặt, sáng lấp lánh ánh kim loại, lăn trên nền đất lạnh, đi đến đến tận cửa hang .
Bên ngoài trời đang mưa phùn.
Nhìn ra xa màu cỏ dường như có lại dường như không
“Lại là một mùa xuân!”
Chu Cửu Âm nhẹ giọng.
......
Hoa tàn hoa lại nở, người thì không bao giờ trẻ lại.
Năm thứ mười một xuyên không đến thế giới này.
Mùa đông lạnh lẽo.
Chu Cửu Âm đang ngủ đông sâu trong núi quả, đột nhiên nghe thấy giọng nói hệ thống trong đầu.
‘Ting, phát hiện ký chủ lại bị trấn áp thêm một năm, đặc biệt tặng một ngày tự do, có thể tích lũy.’
‘Số ngày tự do: mười ngày (120 canh giờ)’
Như mọi khi, Chu Cửu Âm chọn tích lũy thời gian nghỉ của mình.
Xét cho cùng, ngọn núi này quá rộng lớn.
Thời gian mười ngày, có lẽ khó tìm được vết chân người.
Điều mà Chu Cửu Âm muốn làm nhất bây giờ là đến nơi tụ tập của con người và uống một chầu rượu cho thỏa thích.
Nếu có thể, còn muốn hút một vài bao thuốc lá.
Thuốc lá có thể làm giảm lo lắng suy tư.
Còn rượu thì có thể làm Chu Cửu Âm say trong giấc mộng.
Cùng với việc thân rắn càng ngày càng dài, thời kỳ ngủ đông của Chu Cửu Âm cũng càng ngày càng ngắn.
Mà trải qua ba mùa xuân, hạ, thu. Chu Cửu Âm càng ngày càng khó tiến vào trạng thái ngủ.
Thường ngây ngốc nằm bò ở cửa hang hơn mười ngày, không hề buồn ngủ dù chỉ một chút xíu xiu.
Cuối cùng sẽ có một ngày, một năm bốn mùa, suốt ngày suốt tháng, hắn không thể ngủ được nữa.
Chỉ có thể mở to mắt trải qua từng giây như một năm dài đằng đẵng.
Bị năm tháng chầm chậm trôi chặt thành từng mảnh.
Trường thọ, trở thành cực hình.
Không già không chết không bị tiêu diệt, cho dù là trời đất sụp đổ, ta vẫn trường sinh vạn cổ trường tồn, càng là sự dày vò không thể hình dung được.
Ngay cả chết, cũng là một loại xa xỉ.
......
Xuyên không năm thứ mười ba.
Chu Cửu Âm đã có một cuộc chiến tàn khốc với hàng trăm con chuột lông trắng thành tinh đã biến thành hình người.
Chu Cửu Âm suýt nữa bị bóp chết.
Chuột lông trắng thành tinh bị ăn thịt đến diệt tộc.
Xuyên không năm thứ mười bốn.
Sau nhiều năm quan sát, Chu Cửu Âm đã tinh ý phát hiện ra rằng hiệu quả biến hình của Hóa Hình quả thay đổi tùy theo từng cá thể.
Nói một cách dễ hiểu, một số lượng rất nhỏ chuột lông trắng sẽ ngay lập tức biến thành hình dạng con người sau khi nuốt Hóa Hình quả, hơn nữa sẽ duy trì hình dạng con người mãi mãi.
Một số ít chuột lông trắng chỉ duy trì được một hai ngày.
Mà đại đa số, chưa kể nuốt một con, thậm chí cả trăm con, cũng không thể hóa hình chứ đừng nói đến sinh ra linh trí.
Xuyên không năm thứ mười bảy.
Điều khiến Chu Cửu Âm sợ hãi nhất đã đến.
Hắn không thể ngủ say được nữa.
Mất đi tư cách nằm mơ.
Từ khi vào xuân, Chu Cửu Âm cứ luôn nằm bò ở cửa hang.
Từ ngày đến đêm.
Từ xuân sang thu.
Hắn không hề động đậy, giống như đã chết.
Nằm hơn bảy tháng trời, hơn hai trăm ngày, Chu Cửu Âm không hề cảm thấy buồn ngủ.
Thấy búp đâm xuyên mặt đất.
Thấy cỏ mọc chim bay.
Thấy ngàn ngọn núi đâm chồi nảy lộc xanh nướt.
Thấy gió thu hiu hiu, vạn vật lưu luyến.
Thấy gió bắc lạnh, vạn vật tiêu điều.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã đến như lời hứa trong mong đợi của Chu Cửu Âm.
Những chiếc lông ngỗng đang có tuyết rơi dày đặc.
Bầu trời một màn trắng xóa bủa vây.
Thời kỳ ngủ đông đã đến.
Cơn buồn ngủ kéo dài gần như khiến Chu Cửu Âm suýt khóc vì sung sướиɠ.
Dài mười bảy, mười tám thước, thân rắn đỏ như đúc bằng đồng, sắt, vươn mình ra cửa hang.
Chu Cửu Âm vui vẻ khép đôi đồng tử lộn ngược đó lại.
Đi vào giấc mơ.
Chu Cửu Âm thích nằm mơ.
Trong giấc mơ có tự do.
......
Xuyên không năm thứ mười tám.
Sau mùa xuân.
Chu Cửu Âm, một con rắn đang trong giấc ngủ đông đã thức dậy một cách không kiểm soát.
Tháng hai, tháng ba, tháng tư...
Chu Cửu Âm nằm xuống cửa hang như một xác chết không bao giờ phân hủy, và nằm đó thêm bảy tám tháng nữa.
Từ cỏ tươi đến lá khô.
“Đào lớn năm nay có tổng cộng 9117 chiếc lá, nhiều hơn năm ngoái 323 chiếc lá.”
“Kết 409 quả đào, nhiều hơn năm ngoái 18 quả.”
“Tiểu Tam Nhi năm nay có 7956 chiếc lá, nhiều hơn năm ngoái 274 chiếc.”
“Kết 332 quả đào, nhiều hơn năm ngoái 29 quả.”
“Tiểu Tam Nhi cố lên, cố gắng nhé.”
Một tháng sau, nhìn sao ngắm trăng, thời gian ngủ đông cuối cùng cũng tới rồi.
Lại có thể ngủ nướng một giấc dài rồi.
......
Xuyên không năm thứ mười chín.
Lại là một mùa thu.
Những trái đào tròn trịa căng mọng nặng trĩu trên cành.
Mùi đào lan tỏa, chỉ đáng tiếc Chu Cửu Âm chỉ có thể nhìn không thể ăn.
Giây trước, còn lười nhác phơi nắng.
Giây sau, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
‘Ting, kiểm tra thấy người hữu duyên, hệ thống trả về sư đồ đã mở ra.’
‘Ting, người hữu duyên đang tiến gần ký chủ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.’
Chu Cửu Âm kích động mở to hai mắt.
Đồng tử đỏ ngầu trở nên sáng rực.
Dòng suối chảy róc rách.
Phản chiếu gương mặt thanh tú non nớt nhưng có chút nhợt nhạt của cậu bé.
Một đôi tay nhỏ nghịch trên dòng suối.
Cậu bé hơi cúi đầu nhấp nháp như một con hươu.
Sau khi uống thỏa thích, cậu bé kéo cái giỏ bên cạnh tới và lấy hết đồ bên trong ra.
Vừa kiểm kê, vừa lẩm bẩm nói:: “Hái được hơn ba cân liên kieuefe rồi, còn có rau sam, thử khúc thảo, cây mã đề….”
“Lần vào núi này thu hoạch được rất nhiều.”
“Ước tính có thể bán được hai, ba mươi đồng.”
“Thuốc ngày hôm nay của mẫu thân coi như là có rồi.”
Cất thảo dược vào trong giỏ, cậu bé lại mò ra một chiếc bánh vừa khô vừa cứng.
Ăn ngấu ăn nghiến ở ngay dưới dòng suối.