Tiếng của hệ thống vang lên một cách lạnh lẽo trong đầu.
‘Ting, kiểm tra được ký chủ đã nhận đồ đệ thành công.’
‘Danh tính: Trần Mộng Phi.
Thiên phú: Kiếm thai trời sinh.
Độ tuổi: Chín tuổi.
Tu vi: Người trần mắt thịt.’
‘Đã thiết kế riêng Trần Mộng Phi ‘Lạc Anh kiếm pháp’, mời ký chủ chú ý thu nhận.’
Trong thoáng chốc, một luồng thông tin phức tạp giống như nước Thiên Hà từ trên trời rơi xuống đầu của Chu Cửu Âm.
“Sư phụ, thời gian đã không còn sớm nữa, nếu như không có việc gì thì đồ nhi về nhà trước.”
Dứt lời, cậu bé dè dặt rón ra rón rén đi về phía cái giỏ.
“Đợi đã.”
Chu Cửu Âm từ trong tay áo tìm ra một trái Hóa Hình quả ném cho cậu bé.
“Sư phụ, đây là….”
Cậu bé đón lấy trái cây, mặt đầy nghi ngờ.
Chu Cửu Âm điềm đạm nói: “Bên trong quả này có chứa hai loại kỳ độc trong thiên hạ, Mỉm Cười Nửa Bước Điên và Một Ngày Bỏ Mạng Tán.”
“Ăn đi rồi sư phụ cho ngươi về nhà.”
“Đợi đến ngày mai sư phụ sẽ truyền cho ngươi Tuyệt Thế Thần Công.”
Cậu bé bị dọa sợ đến mức tái xanh mặt.
“Mau ăn đi~”
Chu Cửu Âm quát tháo:: “Ngươi mà không ăn trái cây đi thì sư phụ sẽ ăn ngươi.”
Cậu bé giật mình vội vã cắn một miếng.
Rốp rốp, nước bắn tung tóe.
“Có ngon không?”
“Vâng.”
Cậu bé lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Thật là ngoan, về nhà đi.”
“Ngày mai đừng quên đến sớm chút.”
Đưa mắt nhìn cậu bé đeo cái giỏ, gió thổi dưới chân, khói bốc lên từ phía sau mông.
Khóe miệng của Chu Cửu Âm không khỏi giật giật một cái.
Hôm nay thật là vui.
“Ấy, quên bảo thằng bé hái cho ta vài quả đào rồi.”
……
Mặt trời sắp lặn.
A Phi men theo dòng suối chạy đi.
Cứ chạy cho đến lúc vấp ngã gặp phải một miếng bùn.
Nhớ lại cái đầu trăn hung dữ đáng sợ kia.
Những cái vảy chi chít dày đặc đó.
Còn có đôi mắt đỏ thẫm tràn ngập tà tính kia.
A Phi ồ lên một tiếng rồi gào thét khóc lớn.
“Mẫu thân, ta sắp chết rồi!”
Động nằm ở phía nam của ngọn núi.
Và ở phía bắc của ngọn núi, trong một vùng đất giáp núi và sông, có một trấn nhỏ.
Màn đêm buông xuống.
Gió mùa thu cuốn những chiếc lá khô và cuốn chúng đi.
Trên con đường nhỏ đất vàng, cậu bé đang thở hồng hộc nhìn ánh đèn trước mặt, trong lòng như có tảng đá lớn đè xuống, hắn ngã xuống đất.
Sau một nén nhang.
Cậu bé trở lại trấn nhỏ.
Điểm dừng chân đầu tiên là tiệm thuốc Dương gia.
Trao đổi các loại thảo mộc hái được ngày hôm nay để lấy tiền đồng.
Ta cũng dùng tiền đồng để mua một gói thuốc làm ấm khí huyết.
Ở điểm dừng thứ hai, ta đến một con hẻm tối và gõ cửa sân của một gia đình.
“Ai vậy, đêm hôm thế này.”
“Liễu gia gia, ta, A Phi đây.”
Một lúc sau, với một tiếng cọt kẹt, cửa sân được mở ra, một ông già với mái tóc bạc trắng bước ra.
Giống như A Phi, ông lão mặc đồ vải thô.
Khuôn mặt ngang dọc khe rãnh kia, giống như một khối vỏ cây già.
Những nếp nhăn được phủ đầy đất.
Nhìn cậu bé đang thở hổn hển và có khuôn mặt hồng hào.
Ông lão ân cần nói: “A Phi, hôm nay đã muộn rồi.”
Vẻ mặt cậu bé buồn bã: “Mua xong rồi à?”
“Ha ha, trêu ngươi đấy, ta để lại cho ngươi một xâu.”
Ông lão đưa hai tay ra sau lưng.
Trong lòng bàn tay gầy guộc gầy guộc, hắn nắm một xâu kẹo hồ lô trong suốt như pha lê.
“Cảm ơn Liễu gia gia.”
Cậu bé đưa cho ông lão một đồng xu.
Sau khi lấy những viên kẹo, nó vui mừng nhảy cẫng lên và bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng gầy gầy của cậu bé ẩn hiện trong đêm.
Ông lão khẽ thở dài: “Thật là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc nó phải trở thành cô nhi.”
...
Treo trăng đầu ngọn liễu.
Trấn Thanh Bình.
Ngõ Ô Y.
Giữa tiếng kẽo kẹt, cậu bé đẩy cánh cửa sân trong ra.
Nhìn ánh đèn trong phòng chính, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ.
Đem cái gùi cùng lưỡi búa, liêm đao bỏ vào phòng phía đông, đem thuốc cùng kẹo hồ lô bỏ vào nhà bếp.
Cậu bé lấy một chậu nước rửa tay và mặt đầy bụi của mình.
Sau khi cẩn thận phủi bụi trên quần áo, hắn bước vào phòng chính.
“Nương, ta đã về.”
Phòng chính, trên giường gỗ.
Nằm đó là một nữ nhân khoảng tuổi đôi mươi.
Nữ nhân này rất gầy.
Nó gần như là một mảnh da khô quấn quanh một bộ xương xẩu.
Đầu nàng ấy đầy tóc đen, giống như cỏ khô trong mùa đông.
Chỉ là đôi mắt dài thuy thủy kia rất dịu dàng.
Giống như đựng đầy xuân thủy dịu dàng, có thể an ủi lòng người.
“Con trai, sao hôm nay về trễ thế?”
Nữ nhân khẽ mỉm cười.
“Sâu trong núi Liên Kiều rất phồn thịnh, hạt vừa to vừa đầy đặn nhất thời khiến con quên thời gian.”
“Mẫu thân đừng ngủ, ta lập tức đi sắc thuốc cho người.”
Cậu bé nhàng ôm lấy nữ nhân, lập tực bước ra khỏi nhà.
“Con trai, trong nồi có cơm, ngươi ăn trước đi.”
“Ta biết rồi nương.”
...
Bên trong nhà bếp.
Cậu bé bắt đầu nhóm lửa và sau đó đổ nước vào lọ thuốc.
Sau đó lấy một chiếc ghế dài nhỏ, bước lên chiếc ghế đẩu và đặt lọ thuốc vào lửa.
Một lúc sau, nước sôi.
Cậu bé lấy dược liệu, như thói quen, xếp đủ loại dược liệu theo thứ tự rồi cho vào nước sôi.
Lập tức lấy quạt ra, nhẹ nhàng quạt.
Lửa nhờ gió, bùng cháy hừng hực.
Chẳng mấy chốc, cậu bé đổ mồ hôi đầm đìa.
Tuy nhiên, hắn luôn tập trung cao độ, đôi mắt to không chớp.
Đun thuốc rất tốn sức.
Chỉ cần không chú ý một chút, nó sẽ cháy.
Cậu bé nhớ lại, khi đun thuốc cho mẫu thân, hắn đã đun mấy lon.
Lúc đó mình mới bốn tuổi, khóc đến đau lòng.
Người mẹ không hề tức giận, vẫn nhẹ nhàng an ủi.
Rồi sau đó.
Cậu bé quỳ gối trước mặt chủ tiệm thuốc Dương gia.
Bịch bịch dập đầu.
Dập đến nỗi da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
Cuối cùng cũng học được cách đun thuốc.
Sau nửa giờ.
Thuốc cuối cùng đã sẵn sàng.
Cậu bé cẩn thận nhấc nồi thuốc ra khỏi bếp bằng một chiếc khăn vải.
Ngay lập tức, cậu bé nhặt bó kẹo hồ lô lên thớt.
Quả màu đỏ tươi được bao phủ bởi đường mía màu vàng cam.
Cậu bé nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh.
Trong 4 hay 5 năm, ngày nào cậu bé cũng mua một xâu kẹo hồ lô.