“Ca, lần này chúng ta lại nhặt hạt dẻ mang về đi, sau đó làm thành hạt dẻ rang đường, ngày kia họp chợ mang vào trong huyện bán, kiếm chút bạc qua mùa đông.”
Cảnh Duệ nghe thấy có thể đem hạt dẻ bán đổi tiền, liền đồng ý, lập tức buông sọt, định trèo lên cây hái.
Hiểu Nhi ngăn cản hắn: “Ca, chúng ta nhìn xem quanh đây còn có cái gì có thể bán lấy tiền, chỉ bán một thứ cũng quá đơn điệu.”
“Tỷ, lần trước quả kiwi kia chín ăn chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, chúng ta cũng hái về bán đi?” Cảnh Hạo nhớ tới trái kiwi hương vị nước miếng đều lưu.
“Được nha, có rất nhiều người thích ăn trái kiwi.” Kiếp trước, một vài quả kiwi có thể bán mấy tệ một quả đâu, ở trong các loại trái cây được coi là đắt, cũng vì quả kiwi không lớn lắm.
“Tỷ mang đệ đi hái!” Cảnh Hạo nghe thấy có thể bán lấy tiền rất cao hứng. Chắc hẳn đứa trẻ nào cũng như vậy, khi có ý kiến mà được người khác đồng ý thì sẽ rất cao hứng, có như vậy, đứa trẻ đó càng ngày càng tự tin, đối với thế giới này sẽ càng ngày càng cảm thấy hứng thú, thích khám phá hơn, thì sẽ trở nên càng thông minh và ngược lại.
“Vâng, một lúc nữa chúng ta đi hái, chúng ta còn phải tìm xem ở đây còn có cái gì có thể bán lấy tiền, tìm được càng nhiều, bán được càng nhiều tiền.”
Huynh đệ hai người vội gật đầu, đều muốn kiếm thêm nhiều tiền, có tiền dễ xử lý mọi chuyện. Nhưng Cảnh Duệ muốn ba người cùng nhau tìm, không thể cách nhau quá xa, sợ đi lạc, hai người đều gật đầu đồng ý.
Ba người lại đi vào trong, Hiểu Nhi nhìn thấy rất nhiều cam thảo, liền bảo hai huynh đệ cùng nhau dùng liềm hoặc nhánh cây đào cả rễ lên, cũng nói cái này là cam thảo, đến lúc đó có thể bán cho hiệu thuốc, cũng bịa ra cái cớ nói lần trước thấy La đại phu đào rồi nên mình mới biết.
Thân rễ cam thảo để làm thuốc, dùng để trị bệnh dạ dày lá lách suy yếu, viêm phổi và ho mãn tính, rễ dùng để trị viêm họng, mụn nhọt phù thũng.
Một đường đi qua, lại đào một ít tam thất, tử thảo, kê cốt thảo, xa tiền thảo, thổ phục linh, chất đầy ba sọt, ba người mới dừng. Hiểu Nhi còn bắt được hai con gà rừng, một ổ thỏ hoang, thỏ hoang khoảng sáu con.
Hiểu Nhi thấy phía trước có quả có màu vàng, muốn đi xem là gì: “Ca, Cảnh Hạo chúng ta đi xem quả dại ở đằng kia có thể ăn được hay không.” Nàng dùng tay chỉ vào chỗ cây quả dại cách đó không xa.
Khi đến gần thấy là kim anh tử, Hiểu Nhi kinh ngạc nói: “Ca, đây là kim anh tử, rất ngọt, có thể làm thuốc cũng có thể ủ rượu”.
Cảnh Hạo nhìn thoáng qua sọt sau lưng: “Tỷ tỷ sọt của chúng ta đều đã đầy”.
Cảnh Duệ thấy quả đầy gai, hơi rùng mình: “Quả này bé tí vậy, lại còn đầy gai, có thể ăn sao?”
“Có thể, lau hết gai đi là được, muội từng thấy người khác đã ăn.” Hiểu Nhi nhìn sọt phía sau lưng ba người, lát nữa còn muốn hái kiwi và hạt dẻ, lại nhìn cái cây đầy quả màu vàng, quyết định ngày mai lại đến hái, ngày kia tiện đường đi vào huyện sẽ mua ít bình về ủ rượu.
“Ngày mai chúng ta gọi cha tới hái cùng đi, lúc đó mang thêm hai cái bao tải, chúng ta hái hết mang về.”
Hai người gật đầu: “Được.”
So với quả dại đầy gai này, bọn họ càng thích hạt dẻ, tuy rằng hạt dẻ cũng có gai nhưng đã vỡ, hay đập vỡ là được.
Hiểu Nhi muốn đi về hướng đông, nhưng Cảnh Duệ sống chết không chịu, nói cánh rừng kia không may mắn, những cái cây có thể khóc.
“Cây có thể khóc?” Hiểu Nhi nghĩ đến một khả năng nào đó.
“Đúng vậy, những cái cây đó chảy nước mắt, mọi người đều gọi nó là cây biết khóc.” Cảnh Hạo biết gì nói đó.
Cây biết chảy nước mắt, có lẽ là được, nhưng ở đây có loại cây như thế sao? Thật là kỳ quái! Nhưng nếu là thật, nàng nghĩ đến một kế hoạch phát tài, nghĩ đến đây đôi mắt Hiểu Nhi lóe sáng, cái này chỉ xuất hiện khi có việc làm ăn lớn.
Ngọn núi này khắp nơi đều là bảo vật, nàng hạ quyết tâm có rảnh sẽ vào sâu trong núi xem, dù sao nàng có không gian, không sợ nguy hiểm gì, huống chi nàng cũng không phải ăn chay.
Biết người xưa hay mê tín, Hiểu Nhi cũng không kiên trì đi xem, sọt trên người hơi nặng, cảm giác bả vai đều đau, hai huynh đệ chắc là càng đau hơn, Hiểu Nhi quyết định đi hái hạt dẻ sau đó về nhà.