Ba người tìm một đường khác đi về phía nơi có hạt dẻ, trên đường gặp một con hoẵng, Hiểu Nhi dứt khoát dùng cục đá ném vào đầu nó, sau đó con hoẵng xui xẻo mà ngất đi.
“Oa, tỷ tỷ, tỷ quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!” Cảnh Hạo hưng phấn kêu lên.
Cảnh Duệ cũng choáng váng, hắn cảm thấy Hiểu Nhi từ sau khi bị thương tỉnh lại, càng ngày càng trở nên lợi hại? Nhưng có lợi hại hơn nữa cũng vẫn là muội muội mình.
Mà cách đó không xa, một vị lão giả mang theo hai thanh niên, nhìn thấy cảnh này, cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Phục hồi tinh thần lại, ba người cũng không có ý định bước đến, xoay người đổi một con đường khác xuống núi.
Hiểu Nhi nhìn thoáng qua, thấy vị kia lão giả trong đó là La đại phu, khác hai thanh niên mặc cẩm bào, chắc chắn không phải người trong thôn, ba người cố ý tránh đi chắc hẳn cũng không tiện, Hiểu Nhi giả vờ không nhìn thấy.
Đợi ba người đi xa, một thiếu niên đột nhiên kêu lên: “Ta nhớ ra rồi, ba người vừa nãy, đứa lớn nhất không phải lần trước chúng ta thấy ở trấn trên sao?”
La đại phu cũng là biết một nhà Thẩm Thừa Diệu, khoảng thời gian trước còn trị thương cho Hiểu Nhi: “Bọn họ là người của thôn ở dưới chân núi, ba đứa trẻ kia rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, so với những đứa trẻ khác trong thôn ngoan hơn nhiều. Cha mẹ bọn họ cũng tốt.” Ấn tượng của La đại phu đối với một nhà Hiểu Nhi rất tốt.
Thiếu niên áo bào tím nghe xong, sắc mặt không thay đổi, rõ ràng là không có hứng thú.
Thiếu niên áo lam dễ gần hơn, liền lập tức kể lại chuyện lần trước thấy ở trấn trên.
“Thì ra là thế, lúc trước người Hồ phủ ở trấn trên tới đòi người, Lý thị bán nha đầu Hiểu Nhi kia, nhưng người Hồ phủ lại tới bắt con gái Lý thị, hóa ra là do bọn họ.”
“La đại nhân, lúc ấy mọi chuyện như thế nào, mau nói cho ta biết.” thiếu niên áo lam cũng là người nhiều chuyện.
La đại phu nói ra tất cả những gì mà ông nghe đươc, cuối cùng nói thêm: “Bọn họ cũng thật thông minh, nếu ngay từ đầu nói cho cha mẹ mình thì nhật định chuyện này không thành công.”
Thanh niên áo tím lúc này mới nói: “Đại nhân cảm thấy quốc sư có phải là nói về hắn?”
La đại phu nghe xong liền trầm mặc, một lúc sau mới lắc đầu: “Có lẽ không phải đâu.” Ông ở trong thôn lâu như vậy, cũng không nhận ra có người nào đặc biệt. Ai, biển người mênh mông tìm một người đâu có dễ như vậy.
Một bên khác, Hiểu Nhi và Cảnh Duệ buộc chắc bốn chân con hoẵng, hai người khó khăn mà khiêng con hoẵng xuống chân núi.
“Hiểu Nhi, hạt dẻ ngày mai lại hái nhé, chúng ta cũng không mang được nhiều đồ như vậy về nhà.”
“Ca ca, đệ muốn ăn gà xào hạt dẻ, chúng ta hái một chút về đi.” Trong nhà hạt dẻ đều đã ăn hết, Cảnh Hạo nhớ tới hương vị gà xào hạt dẻ đều chảy nước miếng. Hôm nay lại bắt được gà rừng, bây giờ hái thêm một chút mang về, buổi tối thì có thể ăn gà xào hạt dẻ.
“Vậy hái một chút đi.”
Kết quả bọn họ vẫn hái hết hạt dẻ, bỏ vào bao tải, Cảnh Hạo vừa đi vừa đẩy túi hạt dẻ để nó tự lăn xuống núi.
Tới chân núi, Hiểu Nhi đỡ sọt cho Cảnh Duệ, để hắn về nhà gọi Thẩm Thừa Diệu đến hỗ trợ mang đồ về nhà, nếu để cho ba huynh đệ khiêng về nhà, bọn họ sẽ mệt chết.
Thẩm Thừa Diệu rất nhanh đã đẩy xe đẩy tới, thấy đồ trên mặt đất, chân mày nhăn lại, giọng điệu rất nghiêm túc: “Các ngươi đi núi sâu?”
“Không có, bọn con chỉ đi vào sâu hơn một chút thôi ạ, lần trước Tử Hiên ca đưa bọn con qua đó, nơi đó cũng tương đối an toàn.” Hiểu Nhi vội vàng nói, nàng không muốn cơ hội vào núi cũng không có, trẻ nhỏ không tự do, cái gì cũng phải nghe lời người lớn nói.
“Đúng vậy, bọn con không có, trong núi sâu có hổ, con không dám đi.” Cảnh Hạo hứa.
“Cha yên tâm đi, con sẽ không để đệ đệ và muội muội đi vào núi sâu.” Cảnh Duệ cũng hứa.
Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ vào sọt thảo dược hỏi: “Đây là cái gì? Mấy đứa hái về làm gì?”
“Cha, đây là thảo dược, tỷ tỷ nói có thể bán lấy tiền. Đây là cam thảo, đây là tử thảo……” Cảnh Hạo chỉ vào sọt thảo dược giới thiệu.
“Hiểu Nhi biết nhiều thảo dược như vậy từ khi nào?” Thẩm Thừa Diệu thấy Cảnh Hạo nói rất rõ ràng, hơi kinh ngạc.
“Trước kia con thấy La đại phu hái, hỏi qua nên nhớ kỹ.” Hiểu Nhi mặt không đỏ, không thở gấp mà trả lời.
Nghe xong, Thẩm Thừa Diệu cũng không hỏi: “con hoẵng này là nhà ở bẫy nhà người ta?” Hắn lo lắng mấy đứa nhỏ không biết lấy đồ trong bẫy người khác, ở đây, đồ ở trong bẫy của người ta sẽ không ai động.
“Không phải, là Hiểu Nhi ném một cục đá qua đi, lại ném trúng đầu nó nên nó ngất.”
“Đúng vậy, tỷ tỷ ném cục đá rất chuẩn, hai con gà rừng cũng là tỷ tỷ ném trúng.” Nhắc tới việc này, hai mắt Cảnh Hạo lấp lánh, hắn rất sùng bái, hâm mộ.